*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ nhìn thấy chỗ đũng quần của Tôn Trạch Diệu là một mảng ẩm ướt nóng hầm, sợ hãi đến không tự chủ được mà đái đầm, sau đó là giật nảy mình một cái.
Phụt! Một ngụm máu tươi, kèm theo một ít mật xanh phun ra từ miệng của Phương Tuấn.
Túi mật vỡ tung ngay tại chỗ! Ngay sau đó, toàn bộ thân người của anh ta ngã ra sau, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Hai nhân viên bảo vệ đang quỳ trêи mặt đất đều rùng mình, Trần Bình nhìn hai người trêи mặt đất, nở nụ cười ôn hòa nói: “Cho hỏi, vừa rồi lúc tôi mới vào, là vị nào đã đá tôi vậy?”
Một người trong số bọn họ vừa nghe xong thì giật thót tim… Kết quả là nhân viên bảo vệ còn lại lập tức đứng lên nói: “Cậu Trân, là anh ta! Chính là anh ta đã đá anh!”
“Lão Lục, anh… tình nghĩa anh em nhiều năm như vậy mà anh bán đứng tôi!”
Tên bảo vệ trêи mặt đất tức giận quát, vậy mà lão Lục lại trực tiếp đưa anh ta lên thớt.
Cái người được gọi là lão Lục kia lập tức đứng bên cạnh Trần Bình quát lớn: “Cái gì là tình nghĩa anh em, anh dám đá vào ʍôиɠ của cậu Trần, đây là cái ʍôиɠ vàng có biết không! Đây là thứ mà anh có thể đá được sao!”
Ngay sau đó, anh ta quay đầu lại, cười giả lả với Trần Bình: “Anh nói phải không, cậu Trân!”
Tình anh em cây khế được thể hiện một cách vô cùng sinh động.
Trần Bình cũng cạn lời.
“Anh cũng không phải là thứ tốt lành gì… Được rồi, Vương Tá Giáp, cho bọn chúng một bài học rôi giao cho nhân viên có liên quan, còn có cái tên Tôn Trạch Diệu kia, đều xử lý cho tốt nhé.”
Trần Bình ra lệnh.
Vương Tá Giáp gật đầu, hai tên khốn này, trước khi vào tù phỏng chừng là không thoát khỏi được một trận đòn nhừ xương.
Cùng lúc đó, Ông Bạch dẫn người khám xét triệt để tàu thuyền của Tôn Thế Mậu và thu thập báo cáo từng một mặt hàng được buôn lậu trêи đó, Tôn Thế Mậu bị kết án chung thân.
Lần này nhà họ Tôn xem như hoàn toàn nguội
lạnh.
Có điều, Tôn Văn Thiên vô tình nhận được tin báo trước nên đã bỏ của chạy lấy người.
Trần Bình bước ra khỏi tập đoàn Tôn thị, thấy các nhân viên có liên quan đã đứng sẵn bên ngoài, họ đang thanh tra và tịch thu tập đoàn Tôn thị.
Toàn bộ tập đoàn Tôn thị đã bị giăng dây phong toả.
Trần Bình tự nghĩ, hiệu suất làm việc của ông Kiều quả là cao mà.
——————-