*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của Lục Uy Liêm thay đổi, cơ thịt nơi khóe mắt run rẩy.
Ông ta siết chặt nắm đấm, khóe mắt lạnh lão, Trần Bình này có phần hơi hùng hổ hăm dọa người rồi.
Lục Uy Liêm nghiến răng lạnh lùng nói: “Cậu Trần, nếu tha được thì tha cho người ta đi, cân gì phải tuyệt tình như thế, chừa cho người ta một lối thoát cũng là chuyện tốt.”
Sau đó Trần Bình không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn.
Lục Uy Liêm không nhịn nổi cơn tức giận được nữa, thấy dáng vẻ của Trần Bình liên lập tức tức giận hét lên: “Trần Bình, đừng trách người khác quá đáng! Lục Uy Liêm tôi tốt xấu gì cũng là chủ của nhà họ Lục, cho dù cậu có sử dụng một số thủ đoạn để xóa tên tôi khỏi công ty luật sư Kim Đỗ, tôi cũng sẽ không sợ cậu! Lục Uy Liêm tôi là con người hiểu biết, không nhiêu cũng không ít, đừng có ép người khác nổi nóng! Nếu như thức thời, chuyện ngày hôm nay đến đây kết thúc, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của cậu nữa, nếu không Lục Uy Liêm tôi chắc chắn sẽ đưa cậu vào trong.
Lục Ủy Liêm thật sự tức giận.
Bản thân đã thấp giọng để cầu xin như vậy nhưng đối phương lại không một chút cảm kϊƈɦ.
Lục Uy Liêm đã lang bạt khắp nơi nhiều năm như vậy rồi có người nào chưa từng gặp phải, có chuyện gì chưa từng trải qua, bây giờ lại phải khom lưng quỳ gối với một tên hậu bối như vậy, anh ta từ sớm đã cảm thấy bực bội.
Tuy nhiên Trần Bình vẫn không hề nói chuyện, chắp tay sau lưng yên lặng nhìn.
“Được, tôi không tin trêи thế giới này không còn ai trị được cậu”
Nói xong, Lục Ủy Liêm lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Điền Hưng Sinh, trâm giọng nói: “Phật gia, chuyện kia như thế nào rồi, đã liên hệ được chưa? Chủ tịch Hàn nói sao? Cái thằng nhóc tên Trần Bình
này hạ quyết tâm muốn xử lý tôi, ông phải giúp tôi đấy.”
——————-