*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh, mười phút đã trôi qua.
Vẫn không có gì xảy ra ở tầng dưới.
Giang Quốc Thịnh cũng đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống vài lần, đưới lầu chính là ngã tư, chỉ có vài chiếc xe tư nhân chạy qua, không có bất kỳ bóng dáng xe chở tiên nào, càng không có một bóng người! Ông ta quay người lại, lắc đầu với Giang Quốc Xương nói: “Anh hai, không có gì hết.”
Giang Quốc Xương lập tức bật cười hai tay võ vỗ tay vịn, chế nhạo Trần Bình, nói: “Cháu rể Trần Bình, thế nào rồi, đã mười phút trôi qua rồi đấy, đội vận chuyển tiên mặt của cháu đâu? Một tỷ sáu trăm triệu tiền mặt của cháu đâu? Hahahal”
Ngay sau đó, mọi người xung quanh cũng mỉa mai: “Thật sự là chết cười tôi rồi, đêm hôm xem buổi hài kịch này vui thật.”
“Ừ, về già vẫn có thể nhìn thấy những chuyện buồn cười như vậy.
Tôi sẽ trông cậy vào nụ cười này cả đời, có lẽ có thể sống lâu được đấy.”
“Trần Bình, đội của anh ở đâu? Chúng tôi đã đợi anh hơn mười phút rồi.”
Tiếng cười của đám đông càng làm lộ rõ sự thiếu hiểu biết của Trần Bình.
Giang Quốc Xương thậm chí còn liên tục chế nhạo, nói: “Trần Bình, đã muộn rồi, chúng ta về trước đi, cậu ở đây từ từ mà chờ đội vận chuyển tiền đến, tôi hy vọng ngày mai gặp mặt tại cuộc họp cổ đông, cậu cầm một tỷ sáu trăm triệu bổ xung vào chỗ trống.
Tôi nghĩ đến lúc đó Giang Uyển sẽ rất biết ơn cậu, hahaha.”
Lúc này Giang Quốc Xương không thể ngừng cười.
Trần Bình cười nhạt, liếc nhìn đồng hồ trêи tường, nói: “Sắp đến.”
Sắp đến? Chỉ hai chữ thôi lại khiến vẻ mặt của vài người trong hội trường nghi ngờ.
Trần Bình chết tiệt này vẫn đang giãy dụa đến chết sao? Vẻ giễu cợt trêи mặt Giang Quốc Xương lúc này cũng biến thành tức giận, ông ta quát: “Trân Bình, chúng ta không có thời gian chờ cùng cậu nữa, cậu cứ chờ Tất Khang phá sản đi!”
Nói xong, Giang Quốc Xương phủi tay, định mang người đi vê! Nhưng mà.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát ở dưới lầu inh ỏi, còn có tiếng giày da đi lại! Lập tức mọi người trong phòng đều luống cuống.
Đứng ở trước cửa sổ, Giang Quốc Thịnh cúi đầu nhìn xuống, lập tức mắt trợn tròn! “Hai…anh hai,
anh mau tới xem, cái này…”
Giang Quốc Thịnh kêu lên, vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ! Giang Quốc Xương liếc nhìn Trân Bình đang thản nhiên ngồi trêи sô pha, sau đó chạy nhanh tới cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống! Trong phút chốc, ông ta trợn tròn mắt! Đúng lúc này, dưới lầu, mười mấy chiếc xe đen xanh đèn đỏ của cảnh sát, hộ tống mười mấy chiếc xe vận chuyển tiền mặt màu đen, đậu thành một hàng dài dưới lầu.
Hơn nữa, còn hai chiếc xe bán tải màu xanh lá cây theo sau! Trong xe, từng nhân viên an ninh được trang bị đầy đủ vũ khí nhanh chóng nhảy xuống, tất cả đều ở chế độ canh gác, bảo vệ chặt chẽ xung quanh!
——————-