*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xong rồi! Giang Quốc Dân lạnh giọng quát lên: “Đủ rồi! Bà đang nói gì vậy? Nói những lời này trước mặt con gái, bà muốn làm gì đây chứ?”
Giang Quốc Dân tức tới khó thở, Dương Quế Lan không biết giữ mồm giữ miệng, thiếu chút nữa đã tiết lộ bí mật này ra ngoài rồi! Dương Quế Lan cũng ngây người, bà ta cũng ý thức được bản thân mình thiếu chút nữa là nói ra chuyện gì nên vội vàng ngậm miệng, giọng điệu không tốt nói: “Mẹ cũng mặc kệ, đợi vết thương của mẹ tốt lên rồi thì mẹ nhất định phải làm cho con và Trần Bình ly hôn!”
Giang Uyển cũng không biết phải làm sao, cô nói một tiếng: “Được rồi, hai người đều đi ra ngoài đi, con muốn nghỉ ngơi một lát.”
Lúc này Giang Quốc Dân mới trừng mắt nhìn Dương Quế Lan, đẩy xe lăn của bà ta đi ra ngoài.
Trong một căn phòng khác, Giang Quốc Dân chửi âm lên: “Bà nói cái gì hả, bà nói cái gì, lúc trước còn muốn tôi không được phép nói ra ngoài, vừa nãy bà mới làm gì đó? Thiếu chút nữa là bà đã nói ra hết rồi!”
Giang Quốc Dân tức giận đến mức tay này liên tục vỗ vào mu bàn tay tay kia.
Dương Quế Lan dường như giận dỗi mà ngồi im trêи ghế, bà ta lẩm bẩm nói: “Tôi cũng có phải là cố ý đâu, còn không phải là vì ông cả sao? Nếu ông không nhắc lại chuyện đó với tôi thì sao tôi có thể thiếu chút nữa mà nói ra được chứ?”
Giang Quốc Dân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ông hỏi: “Tôi hỏi bà, có thật sự là bà không thể sống chung với Trần Bình được không?”
Dương Quế Lan sửng sốt, những lời lúc nãy bà ta nói trước mặt Giang Uyển đều là lời nói khi nóng giận, nếu nói giữa bà ta và Trần Bình, cũng không phải là không thể ở chung được.
“Ông thật sự nghĩ tôi là một người đàn bà chanh chua
sao? Thằng nhóc Trần Bình đó muốn ở lại trong nhà họ Giang chúng ta thì phải khác người bình thường một chút, ít nhất
——————-