*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông Bát sửng sốt, giọng nói này sao nghe quen tai vậy? Ông ta quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên tóc chải ngược về sau, đang tiến gần tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta.
Một trong ba ông lớn của thế giới ngầm Thượng Hải, ông Bạch.
Lúc đó, mồ hôi Ông Bát tuôn ra như suối, vẻ kiêu ngạo và khí thế ban nãy biến mất trong phút chốc.
Mặc dù đã là tứ đại thiên vương của Thượng Hải nhưng trong lòng Ông Bát biết rõ mình và ông Bạch không cùng thuộc một đẳng cấp.
Ông Bát chỉ đơn thuần là một đại ca trong giới giang hồ, bình thường đánh nhau để kiếm miếng ăn, xuất thân bình thường, chẳng qua ỷ vào chuyện lớn tuổi hơn hơn đàn em mà thành đại ca.
Còn ông Bạch thì có xuất thân rất khủng, có vô số sản nghiệp ở Thượng Hải, cả tiền và thế đều đứng hàng đầu ở Thượng Hải.
Trước mặt ông Bạch, Ông Bát chỉ là một đứa đàn em.
“Ông… ông Bạch, sao ông lại tới đây?”
Ông Bát có hơi hốt hoảng, trong lòng nghĩ không lẽ ông chủ đằng sau không chỉ tìm đến một mình ông ta mà còn tìm tới cả ông Bạch để xử tên Trần Bình này.
Ông Bát hiểu rõ tính cách của ông Bạch, nếu có người dám cướp con mồi mà ông Bạch đang nhắm tới thì cũng bị coi như kẻ thù và sẽ bị xử cho ra tro luôn.
Lúc này Ông Bát bắt đầu hoảng sợ.
Ông Bạch lạnh lùng nhìn Ông Bát mà không nói gì.
Ông Bát nhanh chóng nói: “Ồ, ông Bạch cũng nhận chỉ thị của chủ tịch Giang tới xử lý tên Trần Bình này sao? Nếu như ông đã đích thân ra mặt vậy thì tôi không dám tới tranh, công việc này ông nhận là được rồi.”
Rồi Ông Bát vẫy tay, dặn dò bọn đàn em: “Chuyện hôm nay do ông Bạch xử lý, chúng ta nể mặt ông Bạch.”
Nói rồi Ông Bát dẫn đàn em ra ngoài.
Ông Bạch vẫy tay, hơn trăm người phía sau chặn đường ra của đám Ông Bát.
Ông Bát cau mày, nói: “Ông Bạch, ông làm vậy là có ý gì?”
Ông Bạch ôm vai Ông Bát, lạnh giọng hỏi: “Ông Bát,
ông định như thế mà đi à?”
“Ông Bạch, chúng ta đều là người trong giang hồ.
Hôm nay Ngụy Bát tôi nể mặt ông, món làm ăn này chúng tôi không làm nữa, người tôi cũng đã giao cho ông rồi, ông còn muốn thế nào nữa?”
Ông Bát nói ra với giọng hơi tức giận, kể cả ông Bạch này có mạnh đến đâu thì cũng
——————-