*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Uyển nhướng mày nhìn Trần Bình rồi cười: “Không có, nếu anh muốn nói thì em bằng lòng nghe, nếu anh chưa muốn nói thì đừng nói vội.
Em chờ đến khi anh muốn nói mà”
Trần Bình lo sợ khi nhìn Giang Uyển ngồi chơi với Tiểu Mễ Lạp, nhìn thấy bụng cô cũng khá to rồi, trong lòng anh dâng trào một cảm giác mãnh liệt.
Anh bước tới ôm lấy Giang Uyển từ phía sau, dựa vào vai cô và nói: “Uyển Nhi, có một ngày rồi em sẽ biết chồng em không phải là đồ bỏ đi.
Đến ngày đó, em sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trêи thế giới này, chuyện này trước đó anh đã hứa với em rồi.”
Giang Uyển mỉm cười, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô nắm lấy bàn tay to lớn của Trần Bình, cô nhẹ nhàng nói: “Em biết mà, từ trước đến này trong lòng em, anh không giống với những gì bọn họ nói.
Em vẫn luôn đợi, mong rằng ngày đó sẽ tới sớm.
Kể cả khi anh thực sự vô dụng thì anh vẫn là chồng của Giang Uyển em và là cha của Tiểu Mễ Lạp.”
Trần Bình gật đầu, nói: “Anh hiểu.”
Hai người nói chuyện một lúc rôi Trân Bình đưa Giang Uyển và Du Tinh Từ tới một nhà hàng cao cấp gần đó ăn tối.
Tối đó Du Tinh Từ cũng trở về luôn.
Trần Bình không giữ bà lại vì biết bà ở nhà cũng có nhiều việc.
Lúc trở lại khách sạn đã là.
giờ rồi.
Vừa bước vào phòng, anh đã thấy Giang Quốc Dân và Dương Quế Lan đang ngồi trong phòng.
“Trần Bình, cậu lại đem con gái tôi đi đâu rồi? Cậu có biết bây giờ nó đang rất yếu không mà còn đem nó đi lung tung khắp nơi.
Nếu xảy ra chuyện gì thì cậu có gánh vác được không?”
Dương Quế Lan hung dữ, nhìn chằm chằm vào Trần Bình để mắng.
Trân Bình chết tiệt này, Giang Uyển vừa từ bệnh viện trở về vậy mà đã đưa con bé ra ngoài.
Đúng là không muốn sống nữa mà.
Nói rồi, bà lập tức kêu Giang Quốc Dân đỡ Giang Uyển ngồi xuống.
Trần Bình bất lực và cũng không muốn nói bất cứ điều gì.
Nhưng Giang Uyển lại
nói: “Mẹ, mẹ đừng nói Trần Bình nữa, con không sao đâu, mẹ chỉ làm ầm mọi chuyện lên thôi.”
“Sao lại không sao chứ? Chỉ còn hai tháng nữa là tới ngày dự sinh của con rồi.
Con còn vô tư ra ngoài chơi với nó, nếu có chuyện gì xảy ra đến lúc đó con lại hối hận cho mà xem.”
Giang Quế Lan tức giận cũng là vì tốt cho Giang Uyển.
Thế nên Trần Bình chọn cách im lặng vì dù sao mẹ vợ anh cũng hiếm khi quan tâm đến Giang Uyển như vậy.
——————-