*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà bên này, Đinh Hằng sớm đã luống cuống, công trường khai thác than bị niêm phong rồi? Vậy bây giờ anh ta tiếp tục đợi ở đây, chẳng phải là muốn tìm đường chết sao? Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, rối rằm hơn mười phút, Đinh Hằng rêu rao nói: “Hừ! Có quỷ mới rảnh ở đây chờ cùng mấy người, tôi còn có việc khác, đi trước đây!”
Vừa dứt lời thì Đính Hằng vội túm chặt lấy Ninh Văn Thiến muốn đi.
Nếu còn không đi nữa thì sẽ lộ tẩy mất.
Nhưng mà Hà Vĩnh Nguyên chỉ chỉ cần nháy mắt ra hiệu một cái thì bốn năm người bảo tiêu thô kệch ngoài cửa đã trực tiếp túm cánh tay Đinh Hằng và Ninh Văn Thiến ném bọn họ trở về chỗ cũ một lần nữa.
Bởi vì bọn họ dùng lực lớn nên Ninh Văn Thiến trực tiếp bị ném ngã trêи mặt đất, cô ta bị ngã đến đau ʍôиɠ nên kêu gào: “Ai ya, mấy người con mẹ nó mắt mù rồi sao, anh Hằng, anh xem bọn họ xem, quả thực là không thèm để anh vào mắt mà, anh chính là cậu út của nhà họ Đinh ở Thượng Hải đó!”
Đinh Hằng cũng lảo đảo hai bước, anh ta bị bốn người đàn ông cường tráng ngoài cửa đó dọa đến mơ màng.
Anh ta cố găng chống lá gan mình lên, gào lên một tiếng rồi quát: “Ông chủ Hà, ông thật sự là muốn không chết không ngừng đúng không? Lẽ nào nhất định phải phiền toái như vậy mới được sao? Ông cũng đừng quên cha của tôi chính là Đinh Báo đấy, chỉ cân một câu của ông ấy thôi thì cái cửa hàng rách nát này của ông sẽ bị phá hủy ngay lập tức!”
“Vậy sao?”
Hà Vĩnh Nguyên thản nhiên cười một tiếng.
Cùng lúc đó, phía ngoài cửa có vài người hấp ta hấp tấp xông vào thẳng vào cửa hàng, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn thô kệch, khuôn mặt vuông vắn, mắt tam giác đang mặc một bộ tây trang đen, đi theo phía sau còn có hai bảo tiêu.
Ông ta vẫn chưa vào cửa thì đã nghe thấy lời thằng con ngu xuẩn của mình vừa mới nói với Hà Vĩnh Nguyên, ngay lúc đó ông ta liền bị dọa đến nhũn chân, ông ta rống lên một tiếng: “Đinh Hằng, mày nói bậy nói bạ cái gì đấy?”
Sau đó ông ta liên xông vào trong, ông ta vung mạnh một bàn tay lên, tát một tát thật mạnh
lên mặt Đinh Hằng! Bốp! Tiếng bạt tai thanh thúy vang vọng khắp trong cửa hàng, giống như một tiếng sét giữa trời quang vậy! Đinh Hằng mơ màng quay đầu lại nhìn một cái thì nhìn thấy cha mình đang thở hồng hộc, mà mặt mày ông ta tràn ngập phẫn nộ nhìn mình chằm chằm! “Cha, cha điên rồi sao, cha đánh con làm
——————-