*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Quế Lan đã bị sốc bởi những lời nói và ánh mắt của Trần Bình.
Nàng sửng sốt hồi lâu, nhưng là không có phản ứng lại đây, môi run run nói: “Tôi… Tôi sẽ không về, sẽ không trở lại…’ Nói xong, bà ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Bình.
Cảm giác thật là đáng sợi Một giây đó, Dương Quế Lan cảm thấy mình bị một con thú nào đó để mắt tới, dọa đến hệ bài tiết mất đi cảm giác không chế.
Kinh khủng! Quá kinh khủng! Đây vẫn là Trần Bình à? Làm sao nó có thể có một đôi mắt đáng sợ như vậy.
Giang Quốc Dân cũng nhận ra có gì đó không ổn, nói vài câu rồi nhanh chóng nở nụ cười: “Ha ha, Trân Bình, đừng trách mẹ con tính tình không tốt, nhưng thật ra vẫn là nhân hậu.”
Trân Bình lạnh lùng liếc nhìn, sau đó quay đầu lại, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu, nói với Giang Uyển: ‘Uyển, anh đi ra ngoài một lát, có lẽ tối nay anh sẽ trở lại.”
Giang Uyển gật đầu, nhìn Trần Bình rời đi.
Sau khi Trần Bình rời đi, Dương Quế Lan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kêu Giang Quốc Dân rót cho mình một cốc nước, bà ta uống một hơi cạn sạch, sau đó thở phào nhẹ nhõm và nói: “Thật khủng khϊế͙p͙, Uyển, Trần Bình đối xử với mẹ như vậy, con không thay mẹ nói hai câu sao?”
Giang Uyển liếc mắt nhìn, bất lực nói: “Mẹ, mẹ tự mình làm phiên, trách ai.”
“Con! Cái thứ ăn cháo đá bát, mẹ đã nuôi con hơn hai mươi năm đấy!”
Dương Quế Lan tức giận đến mức chỉ vào Giang Uyển, định chửi bới.
Giang Quốc Dân thấy thế,
tranh thủ thời gian đẩy Dương Quế Lan đi.
Sau khi Trần Bình rời khách sạn, lập tức tới nơi giam lỏng bọn người Trân Khánh Hoa.
——————-