*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khu vực thứ nhất sao?”
Lông mày của Trần Bình cau lại “Ý anh là, cánh cửa do tổng cục Cửu Châu phụ trách, ở phía sau đây còn những khu vực khác nữa hả? Diệp Phàm gật đầu nói: “Có thể hiểu rằng khu vực đầu tiên là khu vực phổ biến nhất.
Nói chung, những người có thể tiến vào cánh cửa đều hoạt động ở trong khu vực thứ nhất.
Tất nhiên, ngay cả khi họ hoạt động ở khu vực đầu tiên sau cánh cửa, sau khi đi ra, trở về xã hội cũng sẽ trở thành nhân vật đứng đầu.
Đừng coi thường thế giới phía sau cánh cửa, cũng đừng coi thường khu vực thứ nhất này, bên trong còn có rất nhiều quái vật.”
Trần Bình nhìn vào hai chiếc dây chuyên chìa khóa Phượng Hoàng trong lòng bàn tay và hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu khu vực vậy?”
“Bảy.”
Diệp Phàm đáp.
“Anh đã vào khu vực thứ mấy rồi?”
Vẻ mặt Trần Bình có chút lạnh lùng nhướng mày hỏi Diệp Phàm.
“Thứ năm.”
Diệp Phàm đáp.
Thứ năm sao? Vẻ mặt của Trần Bình nhanh chóng trầm xuống, người như Diệp Phàm mới chỉ tiến vào khu vực thứ năm sao? Thế giới đăng sau cánh cửa này là gì? Trần Bình không thể tưởng tượng được.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Phàm thấy Trần Bình nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trêи tay, hỏi.
Trần Bình cười nói: “Tôi rất muốn vào, xem thử xem mình có thể tiến đến khu vực nào.”
Diệp Phàm lắc đầu, lại ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Vậy thì cậu sẽ phải thất vọng rồi.
Tổng cục Cửu Châu có quy định không ai của nhà họ Trần được vào đằng sau cánh cửa đó.”
Nghe vậy, Trần Bình nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
Diệp Phàm liếc nhìn Trần Bình nói: “Cậu không biết à?”
Trần Bình có chút mù mờ và nói: “Tôi không biết.”
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, tự cười chính mình, nói: “Kỳ quái, cha của cậu không có nói cho cậu bí mật về
cánh cửa sao? Hay là, kinh nghiệm trong quá khứ của ông ấy?”
Trần Bình lắc đầu, vẻ mặt căng thẳng hỏi: “Quy tắc này của tổng cục Cửu Châu có liên quan gì đến cha tôi sao?”
Diệp Phàm gật đầu một cái, rót một ly rượu cho Trần Bình rồi nói: “Đúng vậy, bởi vì cha cậu là người đã đào tẩu khỏi tổng cục Cửu Châu.”
Kẻ đào tẩu sao? Trần Bình kinh ngạc, điều này rốt cuộc là sao?
——————-