*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rầm!”
Bất chợt, một người trong phòng võ bàn một cái, sau đó mặt mũi lạnh lùng, tức giận chỉ vào Trần Bình, trâm giọng quát: “Càn rỡi Ai cho mày chõ mồm vào? Mày biết đây là chỗ nào không? Mày có biết người mày đang chống lại là ai không? “ “Cô Lâm, đây là người do nhà họ Lâm cô lựa chọn sao? Tôi thấy đây chỉ là một con nghé ngu ngốc mà thôi! Dám nghi ngờ quyết định của tổng cục Cửu Châu, cậu ta không biết chữ “chết”
viết như thế nào sao?”
Người nọ quay đầu tức giận hét lên với Lâm Tuyết Lam, trong mắt anh ta hiện lên sự lạnh lùng không giấu được.
Vốn dĩ anh ta rất tức giận và ghen tị đối với việc Lâm Tuyết Lam trở thành chấp sự đặc biệt được mời, lúc này người mà cô tuyển chọn lại dám nghi ngờ về quyết định của tổng cục Cửu Châu dưới tình huống như vậy.
Không, là nghỉ ngờ trước mặt bốn vị chấp sự.
Thật là to gan lớn mật! Chẳng lẽ anh ta không biết những người này là loại người nào sao? Trong nhận thức của những người này, những người bình thường như bọn họ chính là con sâu cái kiến, có thể tùy ý giết chết.
Trong mắt bọn họ, những người bên ngoài đều là những con vật thoi thóp mà thôi.
Không chỉ anh ta, mà một số người khác tham gia hội nghị vào lúc này đều bày ra vẻ mặt giận dữ và ánh mắt thù địch với Trần Bình.
“Anh bạn trẻ, đây không phải là nơi để cậu tùy tiện nói chuyện.
Cậu không đủ tư cách để phát biểu hay chất vấn trong những buổi hội nghị tư nhân như thế này.”
“Nhóc con, tôi khuyên cậu mau xin lỗi bốn vị chấp sự, nếu không thì đang chờ cậu chính là kết cục cực kỳ thê thảm.”
“Cô Lâm, nhà họ Lâm cô muốn thách thức uy quyền của tổng cục Cửu Châu hay là thách thức bốn vị chấp sự đại nhân?”
Đám người này hoàn toàn không chê lớn
data-echo="https://static.trumtruyen.vip/chapter-image/22059/nguoi-thua-ke-hao-mon-2020-11-0869-0001.jpg" alt="Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 874: Cái giá của sự bất kính">