*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tuyết Lam đuổi theo tới liền thấy Diệp Phàm nhìn mình không có ý tốt, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
Không ngờ người này lại xuất hiện ở chỗ này! Lâm Tuyết Lam nổi giận đùng đùng, dẫm giày cao gót, bước như đi catwalk, đi lên, giơ lên cánh tay ngọc lên, một cái tát tàn nhẫn hướng về phía Diệp Phàm.
Bốp! Đáng tiếc, một cái tát này lại rơi vào khoảng không.
Tay ngọc non mịn của Lâm Tuyết Lam bị Diệp Phàm siết ở giữa không trung, khóe miệng anh mang theo nụ cười nhạt nói: “Cô bé Lâm, đánh người không đánh mặt, chúng ta mới vừa gặp mặt, cô đã đối với tôi như vậy sao?”
Lâm Tuyết Lam oán hận muốn rút tay ra, oán hận mắng: “Tên đàn ông cặn bã! Sao anh lại ở chỗ này?”
Diệp Phàm nhún vai, buông tay Lâm Tuyết Lam ra, ôm bả vai của Trần Bình cười nói: “Tôi ở cạnh anh em mình.
Sao nào, cô cũng muốn quản cả chuyện này?”
Lâm Tuyết Lam nghi hoặc nhìn Trần Bình với vẻ khác thường, hỏi: “Trần Bình, anh quen tên cặn bã này sao?”
Cặn bã? Trần Bình nhíu mày, nhìn Diệp Phàm và Lâm Tuyết Lam trước mặt.
Hai người này không có chuyện gì đấy chứ? Có lẽ là bị ánh mắt khác thường của Trần Bình nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, Lâm Tuyết Lam hung ác đá Diệp Phàm một cú rồi sau đó ném túi xuống, nói: “Tôi ở khách sạn Bulgari chờ anh, nếu như đêm nay anh không tới nói rõ ràng với tôi thì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anhi”
Dứt lời, Lâm Tuyết Lam lắc ʍôиɠ, phẫn nộ trừng mắt nhìn mắt Diệp Phàm, rồi sau đó lập tức rời đi.
Đến tận đây, Trần Bình xem như đã hiểu ra, khóe miệng nở cười xấu xa, nói: “Anh được lắm, ngay cả Lâm Tuyết Lam cũng thu phục được?”
Diệp Phàm vuốt cằm, cười ha hả hai tiếng nói: “Sức quyến rũ của anh đây không đâu là không có, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, là người ta cứ quấn lấy tôi không bỏ.
Ôi, ai bảo tôi đẹp trai thế này chứ.”
Trần Bình không muốn nghe tiếp, xoay người lái xe, cùng Diệp Phàm đi tới một quán bar.
Lúc này đã là buổi tối, quán bar rất náo nhiệt.
Không ít em gái nhảy, nhóm người đẹp lắc lư dáng người và vặn vẹo phần hông đều khiến không khí vũ trường
được tô đậm tới cực điểm.
Diệp Phàm và Trần Bình chọn một cái ghế dài.
sau khi hai người uống được mấy chén, Trần Bình hỏi: “Những vấn đề mà tôi vừa hỏi anh, tôi cân một lời giải thích.”
Dường như Diệp Phàm đã sớm biết Trân Bình sẽ hỏi như vậy, hoặc là, anh ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để nói cho Trần Bình.
Anh ta uống cạn ly rôi sau đó dựa lưng vào sô pha, ngẫm nghĩ trong chốc lát, nói: “Nên nói từ đâu đây.”
Nghĩ rồi, anh ta chợt hỏi: “Trần Bình, cậu cảm thấy thể giới này là thế nào?”
Trần Bình nhíu mày, nói: “Thế giới này còn có thể thế nào nữa? Không phải là trước mắt đó sao?”
——————-