*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở lại khách sạn, sau khi Trần Bình dặn dò Hậu Nguyên vài câu thì lên lầu.
Nhưng anh không phát hiện, phía sau anh có hai tên đang lấm la lấm lét nhìn anh, còn bám theo một đoạn, sau khi nhìn thấy số phòng liên quay người đi xuống lầu, đi đến chỗ đám người Đỗ Hạo và Vương Quý đang ngôi trong xe dừng trước cửa khách sạn.
Bên trong xe, Vương Quý nghe mấy thằng đàn em báo cáo xong, sắc mặt trở nên lạnh lão, nói: “Cậu Đỗ, giờ biết cậu ta ở phòng số bao nhiêu rồi, như vậy thì dễ làm, lần này tôi nhất định sẽ giúp cậu dạy bảo tên kiêu ngạo đó.
Xử lý cậu ta xong, chúng ta sẽ rời khỏi Thượng Hỗ, đến lúc đó, Vương Quý tôi phải nhờ cậu Đỗ dìu dắt rồi.”
Sau khi Đỗ Hạo nghe xong, hai mắt hiện lên ý lạnh, đáp: “Vương Quý, chuyện này thì không thành vấn đề, chỉ cân đêm nay xử lý được thằng nhóc đó thì Vương Quý cậu chính là anh em tốt của tôi.
Có Đỗ Hạo tôi ở đây, Sở Châu chắc chắn ta sẽ có chỗ cho cậu.”
Dứt lời, Đỗ Hạo liền nhận lấy chiếc gậy bóng chày mà bạn anh ta ngồi ở ghế sau đưa cho, vẻ mặt dữ tợn cười lạnh, sau đó đeo khẩu trang đen lên.
Tiếp đó, anh ta đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Vương Quý liếc mắt một cái, anh ta và mấy tên đàn em cũng đeo khẩu trang lên, khí thế hung hăng đi theo sau Đỗ Hạo.
Đây chính là cơ hội bán mạng, Vương Quý chắc chắn sẽ không để xảy ra sai sót.
Anh ta đi lên tâng của Trần Bình, đầu tiên là nhìn xung quanh một lượt, phát hiện bên ngoài hành lang vẫn còn có mấy vệ sĩ đang tuần tra.
“Hả? Tên này có vệ sĩ sao?”
Đỗ Hạo ngẩn ra.
Vương Quý cũng sửng sốt, nói theo: “Cậu Đỗ, cậu yên tâm, chuyện này dễ thôi.”
Dứt lời, anh ta ra hiệu bảo hai thằng đàn em dẫn mấy tên vệ sĩ kia đi.
Hai tên đàn em hội ý, sau đó nghênh ngang tiến đến, chủ động gây
chuyện với mấy vệ sĩ kia.
Tiếp đó, mấy vệ sĩ bị hai tên đàn em của Vương Quý dẫn đi.
Đúng lúc này, Trần Bình ở trong phòng nghe thấy tiếng động cũng đi ra theo.
Đỗ Hạo nhìn thấy Trần Bình đi ra, ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn độc ác, hận không thể xông lên đánh cho Trần Bình một trận.
Nhưng mà Vương Quý lại kéo anh ta lại, thấp giọng nói: ‘Cậu Đỗ, đừng xúc động, bây giờ chúng ta đi tới chính là dâng mỡ lên miệng mèo đấy.
Cậu nghe kĩ nhé, trong căn phòng đó có giọng của phụ nữ, người đó chắc chắn ta là vợ hoặc là chị em gì đó của cậu ta, chúng ta sẽ xuống tay với người đó.
Cuộc đời này, chuyện đau khổ nhất là người thân, bạn bè
——————-