*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông Bạch lập tức nói: “Đã bắt được Vương Quý và đám đàn em của nó, bây giờ đang nhốt lại chung với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể tra khảo.”
“Sau đó thì sao?”
Trần Bình nheo mắt.
Tin tức này chẳng phải rất tốt sao? Vì sao Ông Bạch lại nói xảy ra sự cố gì đó? Ông Bạch nhìn về phía Sài Ba bên cạnh, sau khi hội ý thì dứt khoát nói: “Dựa vào tin tức được gửi đến từ hiện trường, Vương Quý đã thừa nhận là Đỗ Hạo ra tay, tuy nhiên, Đỗ Hạo đã lên xe của một người chú là nhà đầu tư của Thượng Hải để quay về Sở Châu.
Hơn nữa, theo thông tin tìm hiểu được, người chú Bảy này của Đỗ Hạo có thế lực không nhỏ, quen biết được rất nhiêu nhân vật ở Thượng Hải.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của Trần Bình hiện ra tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Sài Ba hỏi: “Xe của nhà đầu tư? Tại sao không tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng?”
Sài Ba bất lực liếc nhìn Hàn Quan đang nói chuyện cùng với cấp dưới của mình rồi nói: “Chuyện này nên để bọn họ giải thích.”
Trần Bình lạnh lùng nhìn Hàn Quan.
Lúc này hình như Hàn Quan vừa nhận được báo cáo của cấp dưới, anh ta bước tới, nói với mấy người Trần Bình: “Thực xin lỗi, theo như thông tin chúng tôi điều tra được thì Đỗ Hạo đã ngồi trêи xe của chú Bảy của anh ta và rời khỏi Thượng Hải.
Anh Trân, anh đừng kϊƈɦ động, nếu đã nắm được bằng chứng, chúng tôi nhất định sẽ đưa Đỗ Hạo này ra trước công lý.
Dù anh ta có trốn vê Sở Châu, chúng tôi cũng sẽ bắt được anh ta.
Chẳng qua là xảy ra một số chuyện ngoài dự liệu, vì vậy mong anh Trần kiên nhẫn chờ đợi.”
Hừ! Trần Bình hừ lạnh
một tiếng, nhìn sâu vào Hàn Quan trước mặt và Tôn Nghiên đứng đằng sau anh ta, rồi nói: “Tôi có thể giải quyết việc này một mình, không cần sự giúp đỡ của các người.
Nếu các người thực sự muốn giúp đỡ, chỉ cần đợi mệnh lệnh và thông báo của tôi là được.”
——————-