*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh Hoa, đừng ngại nói cho tôi biết, Phì Long tôi nhất định sẽ làm điều đó cho anh!”
Ngao Phong ở đầu dây bên kia mỉm cười.
Mối quan hệ giữa Đỗ Minh Hoa và Ngao Phong khá gắn bó vì vậy không có gì phải giả tạo, ông ta trực tiếp nói: “Công ty của anh tư của bị một thằng nhãi tên Trần Bình đến từ Thượng Hải chơi xấu.
Sau lưng hắn ta dường như có ông Bạch ở Thượng Hải chống lưng, còn có người giàu nhất khu Tân Hoài.”
“Ông Bạch? Tôi đã nghe nói đến người này, nhưng tính là cái gì chứ, cho dù đến Thượng Hải, tôi cũng không sợ ông ta!”
Ngao Phong lập tức hét lên: “Nhưng người giàu nhất khu Tân Hoài có chút khó xử lý.
Nhưng, anh Hoa, đừng lo lắng, trong địa bàn của Hoa Thành chúng ta, cho dù là người giàu nhất nước tới, ông ta cũng phải tuân theo quy tắc của Hoa Thành.
Tên nhóc đó là Trần Bình, đúng không? Tôi sẽ yêu câu các anh em đến gặp hắn ngay lập tức, chỉ cần tìm hắn và giết hắn là được.”
Đỗ Minh Hoa cười nói: “Phì Long, tôi phải nhắc nhở cậu, bên cạnh hắn ta còn có Biện Chí Văn.”
“Ông hai Biện Chí Văn?”
Ngao Phong cau mày khi nghe thấy cái tên này, lạnh giọng nói: “Ông ta cũng muốn xen vào chuyện này? Xem ra tên nhóc Trần Bình này có lai lịch rất lớn.
Tuy nhiên, không có gì đâu, nếu ông hai Biện đã muốn chết như vậy, vậy thì cho chết đi.
Hoa Thành này không có ông hai Biện thì còn Phì Long tôi cũng làm được việc.”
Ngao Phong rất kiêu ngạo, trong mắt ông ta, năm sáu vị anh hùng kia đều là người cản đường ông ta.
Chỉ là họ không đến ông ta nên ít xảy ra xung đột lớn.
Tuy nhiên, một số thế lực riêng nhỏ lẻ vì chuyện địa bàn mà tranh chấp không thôi, nhưng vẫn không là chuyện gì lớn.
Nghe được lời nói của Phì Long, vẻ mặt lạnh lùng của Đỗ Minh Hoa từ từ biến thành một nụ cười, nói: “Vậy chuyện này cứ quyết định thế đi, khiến cậu vất vả rồi, sau khi xong việc, tôi sẽ hỗ trợ cậu lên nắm quyền Hoa Thành, thay thế tên vô dụng kia.”
“Hahahal Vậy tôi phải nhờ anh Hoa giúp đỡ rồi.”
Ngao Phong cười hai lần,
trong lòng rất VuI.
Sau đó, ông ta nói tiếp: “Anh Hoa, anh cứ chờ đợi đi, tôi sẽ cho người chặt chân thằng nhãi đó mang đến cho anh.”
Nói xong, Ngao Phong cúp điện thoại.
Lúc này, anh đang ở trong một hội quán, một số người đẹp quyến rũ đang đi cùng anh.
Ngao Phong, thân hình mập mạp, đôi mắt nhỏ, nụ cười tà mị trêи tay, đeo dây chuyền vàng trêи tay và cổ, miệng đầy mỡ, trêи tay cũng bấm điện thoại ra lệnh: “Mang người đến đây, tìm ngay cho tôi một thăng nhóc tên Trần Bình ở Hoa Thành.
Dù dùng phương pháp nào đi chăng nữa, nó sống hay chết đều không quan trọng.”
Vừa nói, ông ta vừa ném chiếc điện thoại xuống bàn cà phê, bưng ly rượu đầy trêи bàn lên rồi lại tức giận.
Còn về phía Trần Bình, anh rời khách sạn, đi thẳng đến khách sạn đã đặt trước.
Trong căn phòng khách sạn vào lúc này, Biện Chí Văn và ba anh hùng khác của Hoa Thành, tất cả đều đứng sau Trân Bình một cách kính cẩn.
“Cậu chủ Trần, cậu muốn làm gì?”
Biện Chí Văn hỏi trước.
——————-