*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bình quay đầu liếc Diệp Phàm, hỏi: “Anh đã làm gì ở nhà họ Đỗ?”
Diệp Phàm nhún vai, tự rót cho mình một chén rượu, nói: “Không có gì, phế bỏ Đỗ Sanh thôi.”
Khà! Trần Bình nhăn mặt, hỏi: “Anh phế bỏ Đỗ Sanh?”
Diệp Phàm gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không phải chủ ý của tôi, mà là vị chiến thần bên cạnh cha cậu kìa.”
“Hàn Phong?”
Trần Bình nhíu mày hỏi: “Tại sao anh ta cũng tới?”
Diệp Phàm nói: “Đến giải quyết hậu quả.”
Trân Bình suy nghĩ một lát rôi không xoáy sâu vấn đề này nữa, chuyển chủ đề hỏi: “Năng lượng tàn phá kinh khủng vừa rồi là do anh và Đỗ Sanh làm ra sao? Hai thanh kiếm khổng lồ trêи bầu trời là gì?”
Diệp Phàm suy nghĩ một láy, búng ngón tay, hỏi: “Cậu muốn biết sao?”
Trần Bình gật đầu, nói: “Vớ vẩn, nói mau, rốt cuộc là cái gì?”
Diệp Phàm suy nghĩ một lát, sau đó kể: “Nói đơn giản cho cậu hiểu là thế này, nó được gọi là thanh kiếm Vương Quyên là Môn.
Đồ Vua dùng sức mạnh đặc thù của bản thân tạo thành, nó được gọi là thanh kiếm Damocles.
Nó biểu đạt cho thân phận và thực lực của chúng tôi.
Thân kiếm càng nứt vỡ sẽ đại biểu cho việc Môn Đồ Vua đã sử dụng một sức mạnh lớn, đồng nghĩa vị Môn Đồ Vua đó sắp sửa bạo nổ.
Một khi bạo nổ, thanh kiếm Vương Quyền rơi xuống, đồng thời giết chết Môn Đồ Vua và hủy diệt hết thả bốn phía.
Đây chính là con dao hai lưỡi của Môn Đồ Vua.
Tổng cục Cửu Châu vẫn liên tục nghiên cứu phương pháp đối phó nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả gì.”
Trần Bình cau mày, cảm thấy khó hiểu.
“Vậy anh và Đỗ
Sanh, người nào thắng?”
Trần Bình hỏi.
——————-