*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngụy Hàn Phong nghe thế thì giật mình, anh ta vội nói: ‘Cô Dư, tôi khuyên cô không nên qua đó vào lúc này, bởi vì thân phận của cô quá đặc biệt, nếu để cho Trần Bình nhìn ra thì sợ rằng sẽ có phiền phức.”
Dư Mạn Mạn nhíu mày, cô ta cười khẽ rồi nhìn người Thiếu Thống trước mặt: “Sao, anh lo lắng cho tôi à?”
Ngụy Hàn Phong hoảng hốt, anh ta vội vàng lắc đầu giải thích: “Không phải, cô Dư hiểu nhầm rồi, tôi…”
Ha ha… Dư Mạn Mạn cười vài tiếng, giọng cười của cô như tiếng chuông gió thánh thót khiến cho Ngụy Hàn Phong nóng trong lòng.
“Được rồi, đừng lo tôi chỉ là đi xem một chút thôi, dẫn đường đi.”
Dư Mạn Mạn nói xong thì đi ra khỏi văn phòng trước.
Ngụy Hàn Phong nhìn bóng lưng uyển chuyển với đôi chân dài mê người kia thì vội đuổi theo: “Cô Dư, Trần Bình này…”
Giọng nói càng lúc càng xa.
Rất nhanh Ngụy Hàn Phong đã dẫn Dư Mạn Mạn tới phòng giam số 8, nơi canh gác nghiêm ngặt nhất nhà giam dưới đất này.
Cô cách một hàng song sắt nhìn Trần Bình đang nằm trêи giường rồi nở một nụ cười.
Ngụy Hàn Phong đứng bên cạnh Dư Mạn Mạn với vẻ mặt cung kính; “Cô Dư, có cần tôi đánh thức anh ta dậy không?”
Dư Mạn Mạn gật đầu.
Ngụy Hàn Phong bước tới song sắt rồi gọi Trần Bình đang gối đầu lên tay nghỉ ngơi dậy: “Dậy đi Trần Bình, có người tới thăm anh.”
Trần Bình nghe thế thì từ từ mở hai mắt ra, anh ngẩng đầu lên thì thấy Ngụy Hàn Phong sau
đó mới chú ÿ người phụ nữ đang vòng tay trước ngực sau lưng anh ta.
Trần Bình chưa từng thấy người phụ nữ này.
Đây là người đứng sau chuyện này ư?
——————-