*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bình vẫn cảm thấy toàn thân có chút tê dại, vì vậy anh dứt khoát dựa vào ghế sắt, vẻ mặt khinh thường nói: “Sao, cô Mạn Mạn vội vàng hấp tấp như vậy là động lòng với trai đẹp như tôi rồi sao?”
Khi Dư Mạn Mạn nghe vậy, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Cái tên này đến lúc này rồi mà vẫn còn tự luyến sao? Thật sự không biết mình đang ở trong tình thế nào à? Dư Mạn Mạn cười lạnh một tiếng, cởi giày cao gót đi đến chỗ Trần Bình, sau đó lạnh lùng nhìn anh, nói: “Anh dường như không sợ hãi chút nào.
Tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra tự tin nữa.”
Trần Bình hừ lạnh, nói: “Bởi vì giá trị nhan sắc chính là công lý, một người đẹp trai như tôi chắc chắn cuộc đời sẽ suôn sẻ.
Mà cô Mạn Mạn, cô dùng người của chiến đoàn đưa tôi đến đây không sợ gây ra những rắc rối không cần thiết sao? Tôi thực sự tò mò về người chống lưng của cô là ai.”
Dư Mạn Mạn khẽ cười, trêи mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, ghé vào tai Trần Bình, nói với giọng quyến rũ: “Tôi cũng rất tò mò, trêи người anh có gì đáng chú ý mà lại khiến chúng tôi dùng lực lượng mạnh như vậy để đưa anh đến đây.
Hay là anh nói cho tôi biết anh là ai, người đứng sau anh là ai, bí mật của anh là gì?”
Nghe vậy, Trần Bình cau mày, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mặt.
Cô ta không biết mình là ai? Anh cười lạnh.
Trần Bình hỏi: “Chẳng lẽ cô không biết tôi là ai?”
Dư Mạn Mạn nhún vai, kiêu ngạo nói: “Tại sao tôi phải biết?”
Trần Bình lắc đầu, tỏ vẻ bất lực và nói: “Xem ra,
cô chỉ là một con tốt thí.”
Nghe vậy, Dư Mạn Mạn không vui nói:
——————-