*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chị Tuyết Quân thì sao? Hai người ngửa bài rồi hả?”
Trần Chiến hỏi lại, vẻ mặt đầy vẻ tò mò.
Trần Bình nhíu mày, đã lâu không gặp Tô Tuyết Quân, anh không biết gần đây cô đang làm gì, có ổn không.
Sau đó, anh quay đầu lại, dựa vào Trân Chiến từng bước đi ra khỏi mật thất, nói: “Chú nói nhiều thế, để khi nào anh quay lại sẽ bảo chú hai đến nhà họ Sở cầu thân!”
Trần Chiến nghe đến đây thì khóc không ra nước mắt, nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình: “Được rồi, anh im đi.”
Tuy nhiên, hai anh em chưa đi được bao xa, trong hành lang dài và sâu này, hàng chục người đàn ông mang đầy đủ vũ trang ngay lập tức lao ra! Rầm! Trước mặt họ, một hàng đàn ông mặc chiến phục đã thả khiên xuống đất! Phía sau họ có ba hàng câm súng hoặc đứng hoặc ngồi xổm, tất cả đều là những người lính được trang bị đầy đủ chiến phục! Ngụy Hàn Phong đứng sau lưng những người này, trêи mặt lộ ra vẻ u ám, tức giận nói: “Trần Chiến, đây là phân khu mười hai của cục điều tra chiến khu biên giới, với tư cách là thiếu tướng, hiện tại tôi ra lệnh cho anh, mang người đàn ông đó quay về mật thất.
Nếu không chúng tôi sẽ thực hiện theo quy định mà giết anh!”
Trần Chiến nhíu mày, ánh mắt quét qua đám binh lính trang bị vũ trang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường, nói: “Ngụy Hàn Phong, anh đang uy hϊế͙p͙ tôi?”
Ngụy Hàn Phong nói: “Đây không phải đe dọa, đây là mệnh lệnh! Mặc dù anh có quyền hạn bảo mật bảy sao, theo quy định, tôi không có quyền ra lệnh cho anh! Tuy nhiên, tôi vừa nhận được một mệnh lệnh đó là không ai được phép ra khỏi đây, kể cả anh! Vì vậy, để tránh đổ máu không đáng có, xin hãy đưa tên đó trở về mật thất ngay lập tức!”
Trần Chiến cười nói với Trần Bình: “Anh trai, xem ra chúng ta phải đánh mà xông ra
rồi.”
Trần Bình cũng giêu cợt: “Đúng vậy, để anh xem kết quả học tập của chú mấy năm qua ở Chiến Long.”
Hai câu này tuy rằng không lớn tiếng, nhưng những người chiến binh này đều nghe thấy.
Vẻ mặt của Ngụy Hàn Phong càng lạnh hơn, anh ta hét lên: “Trân Chiến, anh thật sự định đánh nhau à?”
Trần Chiến tỏ vẻ khinh thường, nói: “Ngụy Hàn Phong, với thân phận của anh vẫn không có tư cách hỏi tôi định làm gì.
Hiện tại anh đã được lệnh, vậy tôi sẽ trực tiếp đến gặp người ra lệnh.
Tôi muốn xem người đó là ai mà dám bắt anh họ của tôi!”
——————-