*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Nghị vừa nói xong, Trần Nhược Lam đã ngâm mình trong bồn tắm chợt quay lại, thấy người nấp sau tấm rèm thì lạnh giọng quát: “Kẻ nào?”
Sau đó cô ta đứng dậy, nước chảy ào ào, cánh tay trắng nõn cầm áo choàng tắm màu đỏ treo bên cạnh nhanh chóng khoác lên người mình.
Sau đó cô ta cầm một khẩu súng lục anh đào màu bạc trong hộc tủ, bước đi chân trần, lạnh lùng nhìn tấm rèm cửa số.
Lý Nghị trốn sau tấm rèm khẩn trương thâm nghĩ, mẹ nó, nhìn lén bị phát hiện, làm sao bây giờ? Anh ta lập tức cúp điện thoại, đưa mắt nhìn chung quanh để tìm thời cơ chạy trốn.
Tấm rèm đột nhiên bị kéo ra, một khẩu súng lục đặt trêи ấn đường của Lý Nghị.
Mái tóc Trần Nhược Lam ướt sũng vẫn không ảnh hưởng tới nhan sắc tuyệt trần của cô ta.
Cô ta nhếch môi cười tàn nhẫn, nghiêng đầu ra hiệu: “Cút ra đây.”
Lý Nghị đành phải giơ tay đầu hàng, chậm rãi đi ra, còn bỡn cợt nói: “Người đẹp, cô phải cẩn thận đấy nhé, khẩu súng này đễ bị cướp cò lắm đấy, dù gì tôi cũng đẹp trai mà, lỡ như chết một cách lãng xẹt như thế thì sẽ khiến nhiều thiếu nữ rơi lệ lắm.”
Trần Nhược Lam cười lạnh: “Loại người rình rập con gái người ta tắm như anh mà cũng được coi là trai đẹp hả?”
Lý Nghị bíu môi, nhún vai nói: “Tôi vào nhầm chỗ thôi mà.
Tôi chỉ là một tên trộm thôi, người đẹp đừng trách.
Hay là thả tôi ra đi?”
Trần Nhược Lam cầm khẩu
súng anh đào, chỉ nòng súng sang bên cạnh, lạnh giọng nói: “Nói ít thôi, cút qua đây.”
Lý Nghị bất đắc dĩ giơ hai tay, chậm rãi đi đến bên bồn tắm.
Trần Nhược Lam cười xấu xa: “Cởi quân áo ra.”
“Cởi quân áo á?”
Lý Nghị kinh ngạc nói: “Người đẹp, tôi không phải là loại người như cô nghĩ đâu.
Chưa gì đã đòi cởi đồ người ta, có phải là nhanh quá không? Chúng ta có thể chậm rãi vun đắp tình cảm…”
——————-