*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, cả người chí tôn thời đại trước run lên bần bật, nét mặt cả kinh, sợ hãi.
Cởi giáp về vườn, miễn phong hiệu chí tôn sao? Như vậy thì khác gì dùng rượu tước binh quyền.
chí tôn thời đại trước vẫn còn hơi run rẩy, mắt ông ta hiện rõ vẻ lạnh lùng.
Ông ta nhanh tay cướp lấy một tờ giấy trong tập ấn chương màu đỏ được đóng dấu vàng từ tay của người đàn ông cầm dao mặc chiến phục.
Tờ giấy này là của Đế Cung.
Ấn chương của ngọc tỷ này là thật.
“Vì sao, sao có thể như thế được? Sao Đế sư có thể đối xử với tôi như vậy được? Suốt đời Quý Tôn tôi vì dân vì nước, chưa từng làm chuyện gì vượt qua ranh giới, Đế sư làm sao có thể đối xử với tôi như thế được?”
Nước mắt của chí tôn thời đại trước không ngừng tuôn rơi, trêи mặt ông ta tràn đầy vẻ thê lương hiu quạnh.
Kim lệnh cấp một của Đế sư đã thẳng tay tước đoạt đi công trạng cả một đời của chí tôn thời đại trước.
Mặc dù nói là cởi giáp về vườn, an nghỉ dưỡng già nhưng đây có khác gì với sung quân tái ngoại đâu.
Ông đã già rồi, lần này ra đi là vĩnh viễn không hẹn ngày xuất sơn.
Quý Tôn vô cùng đau đớn, chí tôn một đời cũng không đấu lại được với năm tháng xoay vần và sự tranh đấu trong miêu đường.
Hai mắt của Quý Tôn nhanh chóng trở nên u ám, ông ta nhìn người đàn ông đang mặc chiến phục, rồi hỏi: “Tất cả những thứ này đều do tên tiểu tử Tiêu Trung Quốc làm đúng không?”
Người đàn ông cầm dao mặc chiến phục cười khinh bỉ: “Tiên chí tôn, tôi nói cho ông biết thì ông có thể làm được gì chứ? Ông đã không còn ở trêи vị trí chí tôn nữa, giáp tự doanh của thuộc hạ ông tạm thời cũng không thể sử dụng được nữa.
Ông nghĩ xem, ông có góp chút công nào vào chuyện ở Thượng Hải không?”
Nghe vậy, chí tôn thời đại trước nộ hỏa công tâm, phun ra một ngụm máu mồm, cả người rũ ra như kẻ mất hồn.
Ông ta chỉ vào người đàn ông cầm dao mặc chiến
phục rồi ngửa mặt kêu trời: “Uổng Quý Tôn ta một đời anh minh, không ngờ lại phải chịu kết cục như thế này.
Đế sư, ông ra tay độc ác thật đấy! Vì muốn tranh bá mà ông đối đãi với tôi như vậy!”
Nói rồi, hồn xiêu phách đảo dựa vào Hình Việt: “Chúng ta đi, rút ra khỏi Thượng Hải, ra lệnh cho tất cả mọi người rút ra ngoài.”
Quý Tôn hiểu rằng, nếu Đế sư đã có lệnh như thế thì ngay cả đến những người ở vị trí thấp nhất cũng đã biết được chuyện này.
Bây giờ ra tay thì còn khó hơn cả lên trời.
——————-