*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một hòn đảo… Những lời này vẫn vang lại bên tay Dương Quế Lan.
Đây là đồ chơi gì? Cái gì đảo? “Trân Bình cậu điên rồi sao? Cậu nói bậy gì đó? Nhà cậu ở trêи đảo sao? Cậu đùa với tôi à!”
Dương Quế Lan tức giận, hùng hổ chỉ vào mũi Trần Bình mắng! Thằng con rể đáng chết, lại đám nói những lời tức cười này! Đảo sao? Đúng là coi bà thành người không học thức dễ lừa gạt sao? Bà cũng không phải thiếu nữ mười tám dễ u mê, lời gì cũng tin tưởng? Trần Bình cười lạnh, có chút kinh thường Dương Quế Lan nói: “Tôi cần lừa bà sao?”
Những lời này và ánh mắt Trần Bình làm Dương Quế Lan hơi chột dại Không thể nào? Nhà tiểu tử thối này thật sự ở trêи đảo sao? Trong đầu Dương Quế Lan lóe lên, sau đó sắc mặt giễu cợt cười nói: “A, tôi biết rồi, thì ra cậu là ngư dân vùng biển, tôi nghe nói, hầu hết ngư dân đều sống trêи đảo, ai, nghe nói cuộc sống của những ngư dân rất kém, trêи đảo ngay cả một cái giống nhà cũng không có.
Tôi nói này Trần Bình, con gái tôi sẽ không trở về nơi rác rưởi đó cùng cậu, đợi Uyển nhi khá hơn một chút tôi sẽ mang nó vê Thượng Giang.”
Dương Quế Lan hiểu ra, kinh thường cười.
Trần Bình lắc đầu lạnh nhạt nói: “Bà muốn nghĩ sao thì nghĩ, nhưng tôi nhất định mang Uyển nhi đi.”
Dứt lời Trần Bình quay người đi.
Dương Quế Lan nóng nảy, bà vội vàng nói: “Nếu cậu dám mang Uyển đi, tôi sẽ đi cùng cậu, đúng lúc tôi cũng muốn xem một chút, cái đảo trong miệng cậu là nơi nào! Cũng để cho Uyển Nhi nhà chúng tôi sớm bỏ ý định, sớm ly hôn với cậu!”
Trần Bình có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Hy vọng đến lúc đó bà không quỳ xuống câu xin tôi cho bà ở lại trêи
đảo.”
Nghe vậy Dương Quế Lan nhướng mày cười nói: “Cậu nói gì, tôi sẽ quỳ xuống cầu xin cậu? Aaaal Nếu như Dương Quế Lan tôi sẽ quỳ xuống cầu xin Trần Bình cậu để ở lại cái đảo hoang vu kia… tôi sẽ ngủ trong chuồng chó!”
Nghe vậy Trần Bình cười xoay người, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Quế Lan nói: “Được, tôi chờ những lời này của bà.”
——————-