Trong ánh mắt Thẩm Vu Quy thoáng hiện ra một vòng tàn khốc, một phút sau, cô liền vươn tay ra cầm tấm thẻ ngân hàng đi: “Ừm, cảm ơn nha!”Vốn dĩ tiền thuộc về cô, không cần thì phí.
Nhưng một bên khác lại không buông thẻ ngân hàng ra.
Thẩm Chỉ Lan làm sao cũng không nghi tới cô có phản ứng này, cô ta ngây người.
Lại nhìn người trước mặt…Cô nghiêng đầu, vết bớt rất rõ ràng, giọng nói dịu dàng mang theo nghi ngờ: “Không phải cô hối hận chứ?”Dáng vẻ thấp thỏm bất an, quá đúng là người quái dị kia.
Thẩm Chỉ Lan vô cùng tức giận, trước mặt các bạn học, sao cô ta có thể nói mình hối hận?Lúc này, cô ta chỉ có thể cắn răng mất máu.
Thẩm Chỉ Lan chỉ có thể buông lỏng tay, cắn răng nghiến lợi nói: “Dĩ, nhiên, là, không!”Đây là tất cả sinh hoạt phí của cô ta!Nhìn thấy vẻ mặt giống như bị táo bón của Thẩm Chỉ Lan, tâm trạng Thẩm Vu Quy rất tốt, cô bỏ thẻ ngân hàng vào trong túi, sau đó chuẩn bị đứng lên rời đi.
Thế nhưng vừa mới dịch người, một giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Gấu trúc, sao cô lại không biết xấu hổ như thế?”Gấu trúc?Thẩm Vu Quy quay đầu liền thấy trong một góc phòng học có một nam sinh đứng lên, anh ta mặc quần bò, nhìn rất khốc, ngũ quan rất tinh xảo, chỉ là có chút tự kỷ.
Thấy anh ta đứng ra, sắc mặt Thẩm Chỉ Lan lập tức đỏ lên, ánh mắt cô ta tỏa sáng nhìn nam sinh, chậm rãi nói: “Anh Tử Phàm, bỏ qua đi!”Trần Tử Phàm nâng cằm lên, lưu loát vượt qua mấy cái bàn đến chỗ bàn học của Thẩm Vu Quy, cúi người xuống, từ trên cao nhìn xuống cô: “Chỉ Lan thiện lương, không so đo với cô, nhưng tôi chính là không quen nhìn dáng vẻ này của cô! Hơn nữa cô cầm số tiền này không bỏng tay à?”Thẩm Vu Quy ??Rõ ràng có đường, tên gia hỏa này lại nhảy qua bàn, bây giờ còn có giọng điệu này, làm sao lại có thể vô sỉ như thế?Cô trầm mặc một chút, gương mặt vẫn nghiêm túc