Thẩm Thiên Hạo không lấy được nhẫn, nhìn Vu Mạn Du một cái, ho khan có lệ một chút: "Trong công ty còn có việc, tôi đi trước.
"Nói xong rời đi không một chút lưu luyến.
Nhìn bóng lưng ông ta, vẻ mặt Thẩm Vu Quy hờ hững ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
Vu Mạn Du đứng ở bên cạnh, ngón tay bà quấn quấn góc áo, mở miệng muốn nói lại thôi: "Ông ta muốn cái nhẫn kia, cứ cho ông ta đi, lỡ như bị ông ta phát hiện con nói dối, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
"Dáng vẻ khiếp đảm của bà, khiến Thẩm Vu Quy thở dài ở trong lòng.
Từ nhỏ mẹ đã được ông ngoại cưng chiều lớn lên, nuôi yếu đuối.
Bà thiên tính thuần lương, mới có thể bị Thẩm Thiên Hạo hoa ngôn xảo ngữ lừa.
Lại bởi vì không có khả năng, sau khi ông ngoại qua đời, không thể nắm công ty trong tay, lưu lạc cho tới nông nỗi bây giờ.
Đi theo mẹ như vậy lớn lên, khó trách tính cách chị cũng yếu đuối như vậy.
Cô không muốn đề tài như vậy, mà sinh ra tranh chấp với Vu Mạn Du, mà là đè thấp giọng nói sang chuyện khác: "Mẹ, có tin tức của chị không?"Vu Mạn Du đơn thuần quả nhiên bị dời đi lực chú ý, sầu mi khổ kiểm nói: "Vẫn như vậy, mỗi ngày gọi điện thoại cho mẹ, nói bình an, không nói nhiều đã trực tiếp cúp điện thoại.
"Nghe được bình an, Thẩm Vu Quy nhẹ nhàng thở ra.
Cho dù chị muốn đi làm cái gì, chỉ cần chị ấy an toàn là được rồi.
Thẩm Vu Quy vội vàng ăn xong cơm, chạy lên lầu: "Mẹ, con mệt, nghỉ ngơi trước đây.
"Vụ Mạn Du mở miệng, tính khuyên cô đừng cứng đối cứng với Thẩm Thiên Hạo, nhưng cô đã lên lầu, chỉ có thể từ bỏ, chỉ là đôi mắt ưu thương nhìn lên lầu.
-Tiến vào phòng, nghĩ đến chuyện Thẩm Thiên Hạo nói giáo sư gọi điện thoại, Thẩm Vu Quy lấy điện thoại dùng ở nước ngoài mở ra.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, cô đã thích máy tính, trầm mê trong các loại biên trình và số hiệu.
Sáu năm trước, cô dùng một thân phận giả khôi phục nữ trang, đến trường Cao đẳng ở nước M học máy tính cấp cao, lúc đó vì giành được tư cách dự thính, cô nói dối tuổi, rõ ràng