Thẩm Vu Quy ngốc nghếch quay đầu, thì thấy một vật đen thui thùi lùi từ trên trời rớt xuống!"Ầm!"Thẩm Vu Quy bị một trái bóng đập ngay vào sau gáy.
"Rầm!"Cô ngã nhào về phía trước, nằm rạp xuống đất.
Một lát sau cô chống hai tay trên mặt đất, ngẩng đầu lên.
Mặt không bị thương, trên người cũng không bị sao, bởi vì gặp quá nhiều chuyện xui xẻo nên cô đã có thói quen bảo vệ mình.
Nhưng mà!Thẩm Vu Quy khóc không ra nước mắt.
Vừa nói là đổi vận xong cơ mà.
Thẩm Vu Quy bò dậy khỏi mặt đất, ủ rũ đi về phía kí túc xá.
Phí Nam Thành ở cách đó không xa nhìn thấy tất cả, khóe miệng kéo lên.
Nhìn kiểu té của cô thì người bình thường đều phải bị thương đến gân cốt, nhưng cô lại ngược lại, biết cách giảm bớt áp lực, ít nhất lúc ngã xuống cũng biết cách bảo vệ bản thân.
Phí Nam Thành nhìn điệu bộ của cô lại không nhịn được nghĩ tới Tiểu Ô năm đó.
Anh dạy võ cho cô, cô làm nũng không chịu học, sau đó anh nghĩ cách giảm bớt áp lực cho cô, chỉ dạy cô lúc bị đánh thì phải làm sao để bản vệ bản thân.
Tiếc là Tiểu Ô quá ngốc, học không được.
Người quái dị này lại sử dụng rất đúng.
Anh dời tầm mắt lại, nhìn về phía vườn hoa bên kia.
Trần Tử Phàm nhìn thấy anh nên sốt ruột bước tới, nhưng Thẩm Chỉ Lan lại kéo cánh tay của anh lại, khóc sướt mướt không buông tay.
Trần Tử Phàm nói: "Để tôi suy nghĩ một buổi! Chiều nay tôi cho cô câu trả lời.
"Nói xong anh ta đẩy Thẩm Chỉ Lan chạy về phía Phí Nam Thành.
Thẩm Chỉ Lan bị đẩy lảo đảo lùi bước, chuẩn bị té nhào trên mặt đất thì được một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.
"Cậu không sao chứ?"Người đỡ cô là bạn học cùng lớp Dương Tiêu.
Thẩm Chỉ Lan có ấn tượng với anh ta vì Dương Tiêu tính toán chương trình và máy móc mỗi bài kiểm tra đều xếp hạng nhất với Trần Tử Phàm, chỉ tiếc là anh ta học lệch khoa, hơn nữa là người tương đối trầm, dáng vẻ bình thường, so sánh với Trần Tử Phàm thì như ngôi sao nhỏ với mặt trời, ở trong lớp gần như trong suốt không tồn tại.
Nhưng Thẩm Chỉ