----------------------------------Thi đấu bắt đầu.Hai người chơi, không chú ý nhiều quy củ như vậy, Thẩm Vu Quy ôm bóng nhìn Phí Nam Thành chắn ở trước mặt, mặc dù anh đã cong eo vẫn cao hơn một ít so với người bình thường.
Anh đứng ở chỗ đó giống như là một tòa núi lớn, ngăn trở bước chân cô.
Nhưng Thẩm Vu Quy lại cong môi lên, tỏa ra một nụ cười tà khí.Phần lớn người nước ngoài lớn lên đều cường tráng, cho nên khi đối mặt Phí Nam Thành, cô không mảy may lo sợ.
Vợt bóng trên mặt đất, soái khí chuyển bóng, tính toán bằng sự linh hoạt của mình vòng qua Phí Nam Thành, nhưng anh lại dùng tốc độ cực nhanh xoay người, đi lên theo, thừa dịp cô không chú ý một cái liền duỗi tay tấn công mạnh mẽ, đoạt mất bóng khỏi cô, sau đó lưu loát ném vào rổ một cái, trúng.Thẩm Vu Quy:??Thời điểm thi đấu, Phí Nam Thành đều truyền bóng cho cô, nhưng bản thân cô cũng không có đường hoàng được như thế.
Cô còn tưởng rằng gia hỏa này chơi bóng rổ chẳng ra gì, không nghĩ tới thế nhưng lại là cao thủ!Ý thức được điều này, Thẩm Vu Quy cứng nhắc mở miệng, gặp được đối thủ trên sân bóng khiến cô cảm giác tế bào toàn thân đều hưng phấn.
Cô nhìn về phía Phí Nam Thành, từ từ mở miệng: “Phí tiên sinh, tôi muốn chơi nghiêm túc nha~”Trong giọng nói mang theo mát lạnh nhè nhẹ, làm Phí Nam Thành nhất thời cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì, Thẩm Vu Quy đã hùng hổ chuyển bóng đi lên.Đôi mắt cô gái như phát ra ánh sáng, hai tay chụp phủi bóng rổ, bộ dáng kia làm anh như thấy được tư thế hiên ngang oai hùng của Tiểu Ô ở trên sân bóng.Hóa ra, con gái thật sự có thể chơi bóng rổ tốt như vậy.
Không biết vì cái gì, giờ khắc này, Phí Nam Thành cảm giác chỗ ngực như đang tràn ngập một ít cảm xúc phức tạp khó lòng giải thích, chua xót, vui mừng, còn có tưởng niệm.Anh áp xuống rung động trong lòng, vọt đi lên.Hai người đều là cao thủ đánh bóng rổ, ngươi tới tôi đi, vô cùng vui vẻ.Qua mười phút, Thẩm Vu Quy đã đổ mồ hôi đầm đìa, cô xoa xoa mồ