Hạ Vy kéo vali từ trong góc ra đặt giữa phòng, bắt đầu sắp xếp thu dọn quần áo của mình.
Gia Khánh lười biếng tựa người vào đầu giường, chăm chú xem tài liệu thấy vậy thì dừng động tác, hơi ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Hạ Vy ngồi xoay lưng về phía Gia Khánh, anh không thể thấy được biểu hiện trên khuôn mặt cô lúc này. Động tác xếp đồ trong tay không dừng lại, Hạ Vy hơi cúi đầu, mi mắt rủ xuống, cổ gắng để giọng nói bình thường nhất có thể “Công ty em dạo này rất bận em muốn chuyển đến ở gần công ty vài ngày cho tiện làm việc.
Gia Khánh không nghi ngờ gì, tiếp tục lật xem tài liệu: “Để anh đưa em đi.
Hạ Vy từ chối: “Không cần đầu, em tự đi được, dạo này anh bận mà.”
Đêm qua Hạ Vy đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã hạ quyết tâm. Cô muốn kết thúc cuộc sống mập mờ như thế này, muốn buông tay Gia Khánh, cô thật sự mệt mỏi, không muốn sống như vậy nữa, kể từ hôm nay cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống không có anh bên cạnh. Chẳng cần phải lúc nào cũng sống trong nỗi bất an, lo sợ sẽ mất anh.
Hạ Vy luôn cảm thấy trong đoạn tình cảm này, chỉ có cô mãi cố gắng đuổi theo, mong chờ anh ban phát tình yêu. Anh tựa như ánh trăng cao xa vời vợi, cô chỉ có thể đứng từ xa, ngưỡng mộ ngắm nhìn, không thể chạm lấy, cũng không thể đuổi theo. Bây giờ cô quá mệt mỏi, chẳng còn sức lực đuổi theo anh nữa. “Tùy em.” Gia Khánh không tiếp tục đề tài này nữa.
Đúng như lời Hạ Vy nói hiện tại anh đang rất bận. Anh vừa mới nhận vụ kiện liên quan đến tham nhũng. Đối phương tẩy trắng, có chứng cứ thoát tội danh chính ngôn thuận, quả thật rắc rối và phiền phức.
Hạ Vy cười khổ cũng không nói gì thêm.
Dù đã quyết định buông tay Gia Khánh nhưng khi thấy anh lạnh nhạt, hờ hững. Hạ Vy lại khó chịu, uất ức. Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu nhất hành tinh mà.
Bất chợt, Hạ Vy đứng phắt dậy đến chỗ giường ngủ. Không nói không rằng ngồi lên đùi anh, hai tay vòng ra ôm cổ, quật cường nhìn khuôn mặt điển trai gần