Người Tình Bí Ấn

1: Chúc Chúng Ta Hợp Tác Vui Vẻ


trước sau


Đài Bắc, thành phố phồn hoa lộng lẫy với những con đường nhộn nhịp tấp nập.

Đây đúng là một thành phố lý tưởng để ăn chơi trác táng, cho dù đã về đêm thì vẫn vô cùng náo nhiệt.
Tuy đêm đã khuya dần nhưng đèn đuốc trong thành phố thì vẫn thắp sáng cả bầu trời như ban ngày.
Trong một quán bar nằm phía sau con đường Tây Môn Đình, giữa sàn nhảy nơi những cô vũ công múa cột nhiệt tình lắc lư cơ thể, dấy lên từng đợt tiếng  hò hét tung hô, âm thanh huýt sáo chói tai của những người xung quanh.

Bên cạnh đó có không ít người vỗ tay theo nhịp, vừa theo dõi tiết mục trên sàn nhảy vừa lắc lư theo.
Có hai ba nhóm người ngồi uống rượu, vui chơi trong một góc riêng.

Tất cả nhịp điệu ở nơi này đều mang lại cảm giác xa hoa phóng đãng.
Mà ở phía sau quầy bar, xuyên qua hành lang dài, đi thẳng vào bên trong sẽ thấy bốn năm tên vệ sĩ canh gác đòi xác minh thân phận, nếu không phải là khách quen thì không được vào trong.
Khác hoàn toàn với sự ồn ào bên ngoài, bên trong phòng riêng lúc này vô cùng yên tĩnh.


Hình ảnh đang chiếu trên màn hình bị người khác dừng lại.
Cố Tĩnh Đình ngồi trên sô pha, trên người cô là một chiếc váy cổ chữ V màu bạc.

Đường may bó sát tôn lên dáng người nóng bỏng của cô.

Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn thành gợn sóng, giờ phút này đang để xõa trên vai, có vài lọn tóc rũ xuống vừa vặn phủ trước ngực cô, khiến cô trông càng thêm quyến rũ.
Làn da của cô đàn hồi săn chắc, đường nét gương mặt tinh tế yêu kiều.

Khí chất cao quý toát lên trong từng cử chỉ, khiến cho trong mắt của những người đàn ông ngồi đối diện cô đều lần lượt xuất hiện ý muốn săn mồi chỉ thuộc về động vật giống đực.
Đặc biệt là người đàn ông ngồi ở giữa, đôi mắt hắn ta từ lúc Cố Tĩnh Đình bước vào đến giờ liền chưa từng rời khỏi cô.

Ánh mắt lộ liễu đến độ khiến cho mấy tên đàn em của hắn cũng phải tin rằng nếu như không phải do đối phương có lai lịch quá lợi hại thì lúc này ắt hẳn đại ca đã đưa cô gái xinh đẹp trước mắt này lên giường rồi.
Cố Tĩnh Đình coi như không để ý những ánh nhìn đó.

Đàn ông mà, trong mắt họ không phải là yêu thích thì là kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, hoặc là không phải tham lam thì cũng là khao khát.

Loại ánh mắt như vậy cô đã nhìn thấy quá nhiều rồi.
Kể từ lúc cô mười sáu tuổi đã không còn xa lạ gì với những ánh nhìn như vậy nữa.

Thế nhưng hôm nay cô đến đây cũng không phải là để đối phương ngắm nhìn mình.
Cô nhấc cổ tay lên xem giờ.


Chiếc đồng hồ đeo tay nạm kim cương phiên bản giới hạn của Patek Philippe này là món quà sinh nhật ba cô tặng cô năm mười tám

tuổi.
Mặc dù cô cảm thấy đeo nó rất dễ gây chú ý, song cô vẫn nhớ lời của ông dặn, không cho phép cô tháo chiếc đồng hồ này xuống.
Thế nên sáu năm nay cô vẫn tương đối nghe lời, luôn đeo nó trên tay chưa từng tháo xuống ngày nào.

Không biết nếu ông ấy biết được cô hiếu thảo như vậy thì có cảm động đến phát khóc không?
Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên vẻ mặt khóc lóc vì cảm động của Cố Học Võ, bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh.
Cô cụp mắt, uyển chuyển nâng ly nước trên bàn lên uống một ngụm, rồi chậm rãi đặt xuống.

Đến lúc này cô mới nhìn thẳng Khương Thanh Thành ngồi đối diện.
“Bang chủ Khương, xem ra hôm nay anh không thể quyết định được, nếu đã như vậy, tôi xin phép đi trước.”
Lời vừa dứt, Cố Tĩnh Đình đứng dậy, động tác nho nhã từ tốn.
“Đợi đã.” Khương Thanh Thành nhìn cô gái trước mắt nghiến răng nói: “Yêu cầu của cô quá cao, liệu có thể…?”
“Không thể.” Cố Tĩnh Đình từ chối thẳng thừng, trên gương mặt cô thể hiện nét kiêu ngạo vốn có: “Kiểu này chắc anh mong tôi hợp tác với bang Tứ Hải hơn rồi.”
“Tôi…” Khương Thanh Thành vỗ đùi, đứng phắc dậy: “Được.

Tôi đồng ý điều kiện của cô, nhưng mà cô không thể bán hàng cho bên Tứ Hải.”

“Yên tâm đi.” Cố Tĩnh Đình đã sớm dự đoán được kết quả này.

Cô cong môi cười: “Làm ăn coi trọng nhất là chân thành và tín nhiệm.

Tôi đã hợp tác với anh thì đương nhiên sẽ không tìm bang Tứ Hải nữa.”
Ánh đèn trong phòng riêng khá u ám nhưng nụ cười của Cố Tĩnh Đình khiến người khác cảm thấy như cả căn phòng đều bừng sáng, khiến những người đàn ông đang đứng đối diện với cô lúc này bỗng hiểu ra cái gì gọi là nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Khương Thanh Thành cảm nhận được bụng dưới của mình căng thẳng một cách rõ rệt.

Loại xúc cảm này thôi thúc hắn ta cầm chai rượu trên bàn rót đầy một ly, đẩy đến trước mặt Cố Tĩnh Đình.
“Nếu đã như vậy, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Cố Tĩnh Đình cũng tương đối hào phóng, cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Nhưng động tác nâng ly đã khiến cô bỏ sót sự gian xảo thoáng qua trong mắt của Khương Thanh Thành..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện