Khẩu súng lục bằng bạc này rất tinh xảo.
Mặc dù khẩu súng này vẻ ngoài tinh xảo, trọng lượng cũng nhẹ, nhưng lực sát thương của nó thì không hề nhỏ, do Cố Học Vũ đặc biệt tìm người chế tạo riêng cho cô.
Riêng cô thì cũng vô cùng tự tin về tài thiện xạ của mình.
Phòng làm việc rất lớn, gió đêm lại nhẹ nhàng thổi rèm cửa bay lên lần nữa.
Bóng đen đó lại trở nên mơ hồ.
Cô khẽ nhíu mày, bước chân khẽ khàng chậm rãi bước đến gần bóng đen đó để nhìn cho rõ.
Lúc này, đôi giày bốt đen của cô dường như giẫm phải thứ gì đó.
Theo trực giác cô lập tức lùi lại một bước, nhìn thấy dưới đất có thứ gì đó lóe sáng.
Trong lúc cô khom người định nhặt lên thì một bóng người đã nhanh tay nhặt nó lên trước.
Cố Tĩnh Đình thoáng giật mình, giây tiếp theo họng súng liền chĩa thẳng vào đầu đối phương, ánh mắt cô cũng trở nên sắc bén.
“Bỏ thứ đó xuống.”
Trong phòng làm việc không bật đèn, khi nãy nhờ ánh đèn bên ngoài cô lờ mờ nhìn được vật kia hình như là một chiếc nhẫn.
Trí nhớ của Cố Tĩnh Đình cực kỳ tốt.
Cô nhanh chóng lục lại ký ức và nhận ra chiếc nhẫn đó chính là chiếc nhẫn bạc mà Newgate đã đeo hôm qua.
Khi nãy cô vẫn chưa kịp kiểm tra xác của Newgate.
Bây giờ chiếc nhẫn bạc đại diện cho quyền lực và tượng trưng cho thân phận của gia tộc Newgate lại rơi ở phòng làm việc?
Chuyện này nói lên điều gì?
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô càng trở nên lạnh lùng.
Cô đặt tay lên chốt an toàn, tiến lên một bước: “Tôi nói bỏ thứ đó xuống?”
Khoảnh khắc Tang nhìn thấy Cố Tĩnh Đình, mắt anh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Là cô?
Cố Tĩnh Đình.
Sau chuyến đi Đài Loan, anh đã cho người điều tra thân phận của Cố Tĩnh Đình.
Những gì tra ra được thực sự khiến anh có chút kinh ngạc.
Cố Tĩnh Đình, năm nay hai mươi bốn tuổi, là con gái cưng của Đường chủ Kỳ Lân Đường Cố Học Vũ.
Mười tám tuổi cô đã gia nhập Kỳ Lân Đường của ba mình, bắt đầu tham gia vào công việc kinh doanh.
Tuy cô không phải Đường chủ, nhưng tất cả chuyện lớn trong Kỳ Lân Đường đều có cô nhúng tay vào.
Cô ấy là một thiên tài, 14 tuổi đã vào cấp 3, 16 tuổi được đại học Cambridge đặc cách nhận vào học và