Tất nhiên, để có được Thanh Phong Xã không phải là việc dễ dàng.
Đặc biệt là khi phía sau Phác Tương Vũ còn có một bà mẹ kế “đặc biệt quan tâm đến anh”, luôn rình anh chằm chằm như hổ đói và một cậu em trai mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại vô cùng độc ác và nham hiểm.
Hai người này một khi tìm được cơ hội nhất định sẽ bí mật ra tay để cản đường Phác Tương Vũ.
Mấy năm nay, Phác Tương Vũ vẫn luôn bận rộn đối phó với hai người này, chưa nói đến việc anh còn phải làm mấy việc thiết thực một chút trước mặt Phác Bỉnh Chính để bản thân có cơ hội được chứng minh, thể hiên tài năng của bản thân.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, ở bên ngoài Phác Tương Vũ mang dáng vẻ của một cậu ấm nhà giàu phong lưu, đào hoa, ăn chơi và đa tình.
Nhưng Cố Tĩnh Đình lại hiểu rất rõ, đó chỉ là một chiếc mặt nạ anh ta đeo lên mà thôi.
“Mẹ kế của anh muốn giám sát, nghe trộm anh à? Anh cứ để bà ta nghe trộm vậy sao?” Cố Tĩnh Đình hừ lạnh một cái, đáy mắt lộ ra vẻ mỉa mai, chế giễu: “Có vẻ không giống tác phong của anh lắm.”
Phác Tương Vũ nhàn nhạt liếc Cố Tĩnh Đình một cái, trong đôi mắt tuyệt mĩ của anh hiện lên rất rõ nét đau buồn và sự thống khổ: “A Hiến chết rồi.”
Cố Tĩnh Đình sững sờ mở to mắt nhìn Phác Tương Vũ.
Đối với Phác Tương Vũ mà nói, A Hiến như một người bạn cùng lớn lên với anh ta và cũng là người đã bảo vệ cho anh ta từ bé đến lớn.
A Hiến thực sự như một người anh em, đã vô số lần vì cứu Phác Tương Vũ mà vào sinh ra tử.
Vậy mà bây giờ anh ta đã chết rồi sao?
“Lần trước lúc anh về nhà thì bị tập kích bất ngờ.
Đối phương rất đông, hơn nữa lúc đó anh lại nhất thời bất cẩn, A Hiến vì để bảo vệ anh đã đỡ cho anh một phát súng.
Khi lão già nhà anh biết chuyện này đã dạy dỗ đám người đi theo anh một trận.
Sau đó người đàn bà đó đã lấy cớ chuyện này nói đám người đó không đủ năng lực liền thay hết toàn bộ những người của anh.”
Hay nói cách khác, bây giờ những người bên cạnh anh ta và đám người vừa nãy đứng ngoài kia, tất cả đều không phải người của Phác Tương Vũ sao?
Cố Tĩnh Đình hơi trầm mặc, nhìn thấy sự đau khổ và hận thù không thể che giấu bên trong mắt Phác Tương Vũ, cô vươn tay ra vỗ nhẹ vào lưng anh như muốn dành cho anh sự an ủi thầm lặng.
Phác Tương Vũ nắm lấy tay cô, nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nỗi đau khổ trong mắt anh dường như đã tan biến đi không ít: “Sinh nhật của bố anh, ông ấy tuỳ tiện không suy nghĩ đã bảo anh phải lập gia đình.
Anh nói anh có bạn gái rồi nhưng ông ấy không tin.
Bởi vì hết cách