Trong các ngóc ngách của thành phố hoa lệ, nơi thiếu đi ánh đèn neon chiếu rọi lại không hề yên bình một chút nào.
Ánh đèn chói lọi chiếu từ sườn núi xuống, hắt lên khoảng trống bao la rộng lớn.
Dưới sân bãi có hàng nghìn người đang tụ tập.
Mọi người huýt sáo, hò hét, cùng nhìn về phía những chiếc xe đỗ ở giữa sân.
Ở bên cạnh mỗi chiếc xe đều có một cô gái mặc độc chiếc áo khoác da màu đen.
Thân hình bốc lửa lúc ẩn lúc hiện dưới lớp áo da bó sát, cô nào cô nấy đều nhiệt tình vung vẩy cầu hoa cổ vũ, hoàn toàn không ngại thời tiết lạnh giá.
Cố Tĩnh Đình bước xuống xe, lúc tầm mắt dừng lại trên hàng xe thể thao vừa nhìn qua đã biết được cải tiến nhiều lần thì sự hưng phấn trong ánh mắt lóe lên rõ mồn một.
Hai giờ trước, sau khi ăn cơm với Phác Tương Vũ xong, cô kéo Phác Tương Vũ đi mua sắm, mua cho anh ấy một chiếc đồng hồ rồi tiện tay xử lý luôn chiếc đồng hồ trên tay anh ấy.
Sau đó lại mượn danh nghĩa muốn mua quần áo cho anh ấy để đi dạo khắp nơi, gần như chỉ thiếu việc chuyển cả cửa hàng của người ta về nhà, tiếp đó nhờ mấy tên đàn em của Phác Tương Vũ mang quần áo về khách sạn rồi chuồn mất.
Sau một phen phi nước đại, dù thế nào thì Cố Tĩnh Đình cũng không thể ngờ rằng anh ấy lại đưa cô đi đua xe?
Phác Tương Vũ không hề bỏ lỡ sự hưng phấn trong mắt Cố Tĩnh Đình, anh ấy kéo tay cô đi tới trước một chiếc xe thể thao màu xanh lam.
“Aston Martin One - 77.
Mã lực 790, công suất 77kw/L, có thể tăng tốc lên đến hai trăm trong vòng mười giây."
Vốn dĩ đã cực kỳ nhanh, sau đó lại được cải tiến thêm, anh ấy có thể nói trên toàn thế giới cũng chỉ có duy nhất một chiếc xe này.
Độc nhất vô nhị.
“Hay lắm.” Cố Tĩnh Đình vỗ tay, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng.
Cô nhìn về phía Phác Tương Vũ: "Tặng em sao?"
"Thắng được anh thì tặng." Phác Tương Vũ chỉ vào chiếc xe thể thao Dodge Challenger Srt8 màu trắng đỗ bên cạnh: "Lần trước đua xe vẫn còn đang ở Mỹ.
Lâu lắm rồi không gặp, anh nghĩ chắc kỹ năng của em đã bị mai một rồi nhỉ?"
Mai một? Cố Tĩnh Đình cười nhạt mà không nói gì.
Đang định đưa tay mở cửa xe thì Phác Tương Vũ ngăn cô lại: "Đặt cược trước đã."
Cố Tĩnh Đình khẽ lắc đầu mấy cái, mái tóc dài màu hạt dẻ, óng mượt như sóng biển vung lên không trung sau đó rơi xuống bả vai cô.
Cô hơi nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp ngước lên, nhìn Phác Tương Vũ rồi nói: "Chẳng phải đã nói cược chiếc xe này rồi sao?"
Cô, sẽ không thua.
"Người thua phải đồng ý với người thắng một điều kiện." Phác Tương Vũ bật cười khe khẽ, không hề để tâm đến sự