“Mèo hoang nhỏ, tôi sắp hôn em rồi.” Giọng nói vô cùng nhẹ vừa như lời nỉ non lại như lời tuyên bố vang lên bên tai cô.
Cố Tĩnh Đình chưa kịp phản ứng đã cảm thấy một sức mạnh tấn công tới, ngay lập tức cơ thể cô bị áp lên cánh cửa, bị người trước mặt ôm vào trong ngực.
Không đợi cô nghiêng đầu né tránh, đôi môi của cô lại một lần nữa bị đánh lén.
Trong bóng tối, đôi môi mềm mại của cô bị một đôi môi nóng bỏng khác quét qua, hô hấp như ngưng lại, cơ thể cứng đờ không thể cử động.
Nụ hôn này tới vừa nhanh vừa mạnh mẽ, so với nụ hôn lúc trước mang ý trêu đùa thì nóng bỏng, bá đạo hơn nhiều.
Dù Cố Tĩnh Đình có đồng ý hay không, mũi và miệng cô cũng tràn đầy hơi thở của người đàn ông này.
Trong lòng vừa xấu hổ, vừa tức giận, cô há miệng định cắn nhưng chiếc lưỡi nóng bỏng và mãnh liệt kia đã nhanh chóng tiến vào miệng cô.
Đầu lưỡi linh hoạt càn quét khắp nơi trong miệng cô, hút lấy mật ngọt mà anh đã mong nhớ ngàn vạn lần, cánh tay siết lại, ôm lấy Cố Tĩnh Đình càng chặt hơn.
Cơ thể mềm mại dán sát lên người mình khiến anh thở dài thỏa mãn.
Thơm ngọt như vậy, thật sự khiến cho người ta không nỡ buông tay.
Người trước mặt này hôn vô cùng nhập tâm, đôi môi của Cố Tĩnh Đình một lần nữa bị hôn đến tê dại.
Ý thức mơ hồ trong nháy mắt, Cố Tĩnh Đình còn chưa kịp suy nghĩ, chiếc lưỡi nóng bỏng kia đã quét tới.
Mùa đông lạnh lẽo ở Seoul khiến đôi môi cô hơi khô, nhưng môi lưỡi của đối phương khiến môi cô ướt át thêm mấy phần.
Khí thế đàn ông áp tới khiến tim cô đập nhanh hơn mấy nhịp, trong lòng vừa tức giận vừa căm hận.
Đây là lần thứ hai, cô vì nhất thời sơ suất, lại để cho người đàn ông trước mặt chiếm được tiện nghi.
Ngày hôm qua, sau khi Tang rời khỏi phòng cô, cô đã giao cho Trần Chí Trạch đi thăm dò lai lịch của anh ta.
Sáng sớm hôm nay cô đã phải vội đi theo Phác Tương Vũ chọn lễ phục, lại còn phải chuẩn bị quà tặng tới tham tiệc của nhà họ Phác, nên chưa kịp xem báo cáo của Trần Chí Trạch.
Người đàn ông này, dám xâm nhập vào nhà họ Phác, lại còn tới sàm sỡ cô?
Cố Tĩnh Đình nổi giận khó mà khống chế, tên đàn ông này, đừng tưởng là anh ta thắng cô một lần, thì có thể muốn làm gì cô thì làm, đừng có nằm mơ.
Cô chưa kịp nghĩ ngợi đã há miệng cắn môi đối phương.
Như phát hiện ra ý đồ của cô, đầu lưỡi của Tang vốn định tiến vào miệng của cô đột nhiên ngừng lại, nhanh chóng lùi về.
Cố Tĩnh Đình chỉ là người mới ở phương diện này nhất thời không phát hiện ra, tự