Câu nói của cô khiến Kim Lệ Châu nhất thời cứng họng, Phác Ân Tuệ vô cùng tức giận, cô ta muốn dạy dỗ Cố Tĩnh Đình một trận nhưng tay cô ta đang đau đớn vô cùng, chỉ có thể trợn mắt nhìn cô: "Cô nói bậy, Tang là bạn của tôi, tuyệt đối sẽ không ra tay với anh trai tôi."
"Vậy sao?" Khóe môi Cố Tĩnh Đình cong lên mang ý mỉa mai: "Vậy tôi là vợ chưa cưới của Phác Tương Vũ, sao tôi lại đi đánh em chồng chứ?"
Tang nghe thấy Cố Tĩnh Đình thừa nhận là vợ chưa cưới của Phác Tương Vũ, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, mang theo mấy phần không vui.
Cô ngang nhiên thừa nhận mà không thèm suy nghĩ, nếu Kỳ Lân Đường kết thân với Thanh Phong Xã, đường chủ Kỳ Lân Đường Cố Học Vũ sao lại không xuất hiện? Cố Tĩnh Đình chẳng lẽ không thông báo với người nhà sao?
Hôm nay cô đính hôn, sao người nhà họ Cố không một ai có mặt? Kết hợp với mối quan hệ giữa các thành viên trong nhà họ Phác, không cần phải nói anh cũng biết Cố Tĩnh Đình và Phác Tương Vũ đang giở trò.
Nhưng cho dù biết rõ ràng cô và Phác Tương Vũ không phải đính hôn thật, trong lòng anh cũng rất không vui.
Với tính cách của cô, Phác Tương Vũ chắc hẳn là người cô tin tưởng, vậy mà người đó lại không phải anh.
"Cô… cô nhất định quyến rũ Tang rồi bị anh tôi bắt gặp.
Sau đó bị anh tôi cản trở, cho nên cô mới ra tay độc ác với anh ấy như thế?" Lúc này Phác Ân Tuệ đã cho rằng Cố Tĩnh Đình và Tang có quan hệ, sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Để đối phó với Phác Tương Vũ, cô ta và mẹ đã bỏ không ít công sức mới mời được Tang đến.
Quyến rũ Tang? Quyến rũ cái tên đàn ông cặn bã này? Cố Tĩnh Đình trừng mắt nhìn Phác Ân Tuệ nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh nhạt: "Cô Phác, nhìn dáng vẻ của cô, tôi nghĩ tôi chỉ bẻ trật khớp tay cô là quá khách sáo rồi, đáng lẽ phải cắt luôn lưỡi cô, để cô không thể nói nữa mới phải.”
"Cô…" Phác Ân Tuệ tức phát điên, trừng mắt nhìn đám chân tay bên cạnh: "Các ngươi chết hết rồi sao? Tôi bị người khác bắt nạt như thế, các ngươi còn không dạy dỗ người đàn bà này một trận đi?"
Mấy tên đàn em liếc mắt nhìn nhau rồi tiến lên mấy bước, chuẩn bị ra tay với Cố Tĩnh Đình.
Cố Tĩnh Đình đứng đó, ánh mắt quét tới đám người phía trước,