Cố Tĩnh Đình nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như kim cương đen của Tang, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua ánh mắt thể hiện rõ ý nghĩ của anh.
Giúp cô sao?
Nực cười, anh ta tưởng rằng anh ta không nói câu đấy thì cô sẽ sợ sao? Nhà họ Phác dám làm gì cô?
Vốn không muốn để ý đến người đàn ông vừa nhàm chán lại không có đạo đức này, Cố Tĩnh Đình ôm lấy cánh tay của Phác Tương Vũ, cố ý sát lại gần anh ấy.
“Hóa giải hiểu nhầm là tốt rồi.” Phác Tương Vũ cũng không thèm để tâm đến những suy nghĩ phức tạp trong lòng đám người này.
Trước mắt vẫn không rõ thân phận của người đàn ông này, ai biết anh đang tính toán chuyện gì.
Cũng có thể là cố ý lừa gạt sự tin tưởng của bọn họ, rồi đến lúc nào đó lại quay sang cắn ngược lại thì sao?
Đối với mẹ kế, em kế và cả Phác Chính Nguyên, anh ấy hoàn toàn không có chút thiện cảm nào cả.
Anh ấy cúi thấp đầu nhìn Cố Tĩnh Đình, sự dịu dàng tỏa ra từ khóe mắt đuôi mày mày tựa như có thể rỉ ra nước.
“Tĩnh Đình, lúc nãy anh muốn tuyên bố chuyện đính hôn mà lại bị gián đoạn, bây giờ chúng ta tiếp tục nhé?”
“Vâng.” Cố Tĩnh Đình cười rạng rỡ, lúc ánh mắt quét qua khuôn mặt của mẹ con Kim Lệ Châu còn lộ ra một nụ cười ngọt ngào, sau đó cô không coi ai ra gì mà hôn lên má Phác Tương Vũ một cái.
“Anh yêu, em không thể đợi được nữa rồi.”
Cô thật sự muốn biết đám người Kim Lệ Châu sẽ làm gì sau khi hay tin không thể ngăn cản cô và Phác Tương Vũ đính hôn với nhau.
Hai người tay trong tay sánh bước ra ngoài, Tang nhìn thấy cảnh này thì trong lòng thoáng qua vài xúc cảm vô cùng kỳ lạ.
Cố Tĩnh Đình và Phác Tương Vũ...!
Khẽ nheo mắt lại, anh nhìn Kim Lệ Châu bằng vẻ tỉnh bơ: “Ầm ĩ một lúc lâu nên tôi cũng mệt rồi, bà Phác, tôi đi trước đây.”
Anh nói xong thì rời đi ngay, chẳng thèm quan tâm đến khuôn mặt khó coi của Kim Lệ Châu.
Phác Ân Tuệ tức đến nỗi tái xanh mặt lại.
Bà ta giậm giậm chân trong vẻ oán hận rồi trừng mắt nhìn mấy người vừa đi ra khỏi phòng.
“Mẹ, mẹ xem Tang kia, cả Phác Tương Vũ nữa, con mặc kệ, con muốn người phụ nữ kia phải chết.”
Rõ ràng người làm tổn thương Phác Chính Nguyên là Cố Tĩnh Đình, vậy mà Tang