Cô chưa bao giờ là người vì bị ảnh hưởng bởi người khác mà thay đổi bản thân.
Càng không thể vì một người đàn ông mà ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô thì lại càng như thế.
Anh không xứng.
“Cố Tĩnh Đình.” Tang đặt một tay lên eo cô, đẩy cô lui về sau hai bước, khóa cô vào giữa cơ thể anh và cánh cửa thêm lần nữa.
Anh cúi thấp đầu, từng luồng hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào mặt cô, và dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô cả.
Lúc nãy cô đã rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, để lộ ra nước da xinh đẹp vốn có, non mịn, mềm nhẵn như da của trẻ sơ sinh.
Mái tóc dài màu nâu tùy ý xõa sau lưng, dưới ánh đèn sáng trông mềm mại như tơ lụa.
Ở khoảng cách gần như vậy, anh có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ người cô.
Mê người như hoa hồng đỏ thắm, ngọt ngào như vị của cam mật.
Nhớ đến cảnh tượng lần trước ở Đài Loan, đôi chân thon dài của cô quấn lấy eo anh, không ngừng cầu xin anh làm thêm lần nữa khiến bụng dưới của anh vô thức căng chặt lại.
Người phụ nữ này đúng là yêu tinh mà.
Anh cúi đầu xuống, không hề do dự mà hôn lên môi cô.
Nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi, anh hạ thấp giọng, mang theo vài phần suиɠ sướиɠ.
“Cố Tĩnh Đình, đừng quên điều kiện nếu cô nợ tôi.”
Không được từ chối nụ hôn của anh, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Sắc mặt Cố Tĩnh Đình thay đổi không ngừng, nhìn Tang đang muốn nhích lại gần mình, cô rút tay ra mà không hề nghĩ ngợi, thấy tay sắp chạm vào mặt Tang, cánh tay thon gọn của cô lại khẽ nhấc lên, vòng ra sau gáy của anh.
“Không được từ chối nụ hôn của anh? Thì sao nào? Anh tưởng Tương Vũ sẽ để ý à?”
Ý nghĩa đằng sau câu nói này của cô là thứ cô cho anh chẳng qua chỉ là một nụ hôn, nhưng thứ mà cô cho Phác Tương Vũ lại là chính bản thân cô và cả thế lực của Kỳ Lân Đường.
Trông Tang có vẻ khá bất ngờ nhưng chỉ là thoáng qua, anh bình tĩnh lại rất nhanh, dùng một tay kéo cô vào lòng mình rồi hơi nghiêng người, hơi thở nóng rực