Những tiếng bước chân lộn xộn vang lên trong kho hàng.
Âm thanh ấy cũng từ phía xa bắt đầu đến gần.
Cố Tĩnh Đình gần sát Đường Diệc Sâm, cô nhích thêm hai bước nói bên tai anh: “Anh đi vòng từ trong cùng sang bên kia, ở đó chờ, nếu như có người đến thì anh tháo súng của anh ta ra trước, sau đó chúng ta liên thủ.”
Lúc cô nói những lời đó, cô cũng không chắc Đường Diệc Sâm sẽ nghe theo cô.
Chỉ là cô tin tưởng vào trình độ của mình, với cả cô còn giao thủ qua với Đường Diệc Sâm.
Lấy một địch mười với đám người chắc cũng không xê xích gì nhiều.
Điểm khó khăn nhất chính là vũ khí của đối phương.
Bây giờ ở đây tối đen, cộng thêm hàng hóa chất cao như vậy, rõ ràng đối phương có lợi hơn.
Lời cô nói, anh hoàn toàn có thể không nghe.
Chuyện gì anh làm cũng tự có kế hoạch, chưa bao giờ nghe theo lời người khác.
Nhưng, đây là lần đầu Cố Tĩnh Đình chủ động đến gần anh, hương thơm trên người cô còn bay sang chóp mũi anh.
Hương thơm nhè nhẹ đó khiến nét mặt anh thả lỏng hơn, thật ra, ý kiến của cô không tồi.
Sau đó anh gật nhẹ đầu, buông tay, nhẹ nhàng đi vòng sang đống hàng chồng chất bên kia.
Người của đối phương dường như đã vào đây hết.
“Các anh bên này, các cậu bên kia.
Nhất định phải tìm ra người.”
Người vừa ra lệnh kia nói tiếp: “Nhớ kỹ lời dặn của bà chủ, tuyệt không để lại người sống.”
Cố Tĩnh Đình nhếch mày lên, cơ thể dán chặt vào đống hàng hóa, lặng yên chờ đối phương đến bên này.
Không ngờ rằng, điện thoại vẫn luôn yên lặng kia đột nhiên vang lên tít tít.
Tuy âm thanh không lớn, nhưng đối phương tất nhiên đã nghe được.
“Ở bên cạnh.”
Cố Tĩnh Đình âm thầm chửi thề một tiếng, nghe thấy tiếng bước chân ùn ùn kéo đến, cô cầm súng nổ đoàng đoàng hai phát vào đối phương.
Tiếng súng vang lên, tay cầm đèn pin của đối phương rơi xuống, Cố Tĩnh Đình nhân lúc này tránh thoát sang đống hàng hóa bên cạnh.
Đối phương cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cơ thể cô dán vào đống hàng hóa, khi địch đuổi đến cô nhanh nhẹn vươn tay, mượn tay của địch mà nổ súng về hướng của những kẻ địch khác.
Nhờ ánh sáng