Nóng, thực sự nóng quá đi mất.
Ý thức của Cố Tĩnh Đình bắt đầu tan biến, cô không có cách nào chống cự cơn nóng trong người.
Người trước mặt cô, hệt như một tảng băng lớn.
Cô vòng tay qua cổ anh, hy vọng anh có thể giúp mình giải khát.
Anh nhìn thấy cơ thể lắc lư của cô gái ấy và cả nơi mềm mại không ngừng dụi vào người mình.
“Nóng à?” Không chỉ có cô, anh cũng đang nóng lắm.
Người đàn ông híp đôi mắt đen, cùng lúc nhận ra sự bất ổn trên người cô.
Cơ thể cô ửng đỏ, đây rõ ràng là màu sắc cho thấy việc cô đang bị tình dục khống chế.
Sâu trong đôi con ngươi đen láy càng thêm vài phần suy tư.
Một suy nghĩ xẹt qua đầu anh, lẽ nào cô bị người ta bỏ thuốc?
Anh ngầm hiểu trong lòng, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy hiện lên sự tiếc thương mơ hồ, mà cảm giác này cũng là lần đầu tiên anh trải qua: “Bảo bối đáng thương, để tôi thỏa mãn em vậy.”
Lý trí của Cố Tĩnh Đình đã bay lên chín tầng mây.
Cơ thể liên tục chui vào trong lòng người đàn ông đó.
Cô hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì, cô chỉ quan tâm động tác này giúp cô thoải mái hơn, có thể làm giảm làn sóng nhiệt độ trong người cô.
Nhu cầu của cơ thể rốt cuộc vẫn chiến thắng khát vọng nội tâm, lý trí của cô giờ đã bay đi đâu rồi.
Cô bắt đầu giơ tay kéo áo quần trên người đàn ông kia một cách bừa bãi.
Anh quan sát cử động của cô, quần áo xộc xệch hơn phân nửa, làn da ửng hồng.
Thần sắc trong đôi mắt anh càng tối hơn, anh rút tay lại nhìn Cố Tĩnh Đình nhăn mày khó chịu, có vẻ như không được hài lòng.
Anh cong môi cười nhẹ, mút lấy đôi môi cô.
Ngọt ngào, mềm mại.
Cô gái này chắc chắn là cô gái ngọt ngào nhất mà anh từng gặp được trong mấy năm qua.
Ngay giây phút anh hôn lên môi cô, đôi tay của cô đã vòng tay ra sau gáy anh theo bản năng, đón nhận nụ hôn từ anh.
Thật là một bảo bối nồng nhiệt.
Không biết là do tác dụng của thuốc hay cô vốn dĩ là một con người cởi mở.
Thế nhưng người đàn ông thà rằng điều này là do cô vốn là con người nhiệt tình.
Ngắm mái tóc màu hạt dẻ của cô, giờ phút này tóc cô bung xõa, từng sợi mềm mượt trượt trên mu bàn tay anh.
Cảm giác như chạm vào tơ lụa khiến anh không kiềm được ấn tay