Thưởng thức, mút vào, cuồng nhiệt và mạnh mẽ như muốn nuốt chửng cô.
Cố Tĩnh Đình không thể cưỡng lại, mặc anh tiếp tục hôn sâu cô.
Cái lưỡi không muốn dây dưa với anh, vì vậy lại tiếp tục né tránh.
Nhưng anh lại lợi dụng cơ hội này mút lưỡi cô, dụ cô cùng nhau khiêu vũ.
Cô há miệng muốn cắn anh, nhưng trước mắt rõ ràng cũng sẽ cắn thương bản thân.
Trong lòng cực kì bực mình, nhất thời không thể thoát ra được, đành phải buông tha cho anh.
Mà dần dần nụ hôn của anh bắt đầu thay đổi, từ cuồng nhiệt trước đó trở nên dịu dàng.
Cẩn thận dụ dỗ cô đáp lại anh, Cố Tĩnh Đình không rảnh để ý.
Đầu lưỡi lại như tự có ý thức, quấn quýt với anh.
Đây không phải nụ hôn đầu tiên của họ.
Nhưng trước kĩ xảo hôn cao siêu của anh, cơ thể Cố Tĩnh Đình dần dần buông lòng.
Hóa ra cái nắm tay siết chặt đã giãn ra từ khi nào không hay, cô hông còn chống cự nữa mà để anh hôn.
Cô không phản kháng, Đường Diệc Sâm cũng hôn sâu hơn, cho đến khi dưới bụng anh căng cứng, hô hấp anh cũng có chút rối loạn.
Anh lùi về phía sau một chút nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô, đôi môi đỏ mọng sau khi bị anh hôn kỹ càng có chút sưng đỏ.
Sóng nước nổi lên trong mắt cô.
Lúc này, cô đang nhìn anh với vẻ mặt mê mang.
Cảm giác đắc ý dâng lên trong ngực, anh ung dung nhìn Cố Tĩnh Đình, nhẹ nhàng nói.
“Còn dám nói không thích tôi hôn?” Rõ ràng cô rất thích.
Vì lời nói của anh mà Cố Tĩnh Đình hồi phục tinh thần.
Đối với ý vừa rồi của anh, trong lời nói còn có sự khinh thường, nhất thời khiến cho mặt cô đỏ bừng lên, làn da dưới cổ cũng đỏ ửng.
Trên mu bàn tay hiện gân xanh, cô nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm còn đang khó hiểu, cực kì tức giận với vẻ tự cho là đúng của anh.
Trong cơn tức giận, tay cô bị anh nắm chợt động, trở tay nắm lấy cổ tay anh, cơ thể xoay chuyển, đẩy Đường Diệc Sâm lùi về sau một bước, lúc anh còn chưa kịp phản ứng đã mạnh mẽ kéo tay anh rồi ném một cái...!
Cơ thể Đường Diệc Sâm cứ như vậy bị cô ném ra, nặng nề rơi xuống sàn nhà.
Lưng đau, anh định đứng dậy, Cố Tĩnh Đình cũng chưa xong việc.
Đôi chân đi giày cao gót giẫm lên ngực Đường Diệc Sâm, trong mắt là những ngọn lửa không ngừng bùng cháy vì tức giận.
“Đường Diệc Sâm, anh bớt tự cho mình là đúng lại.
Tôi ghét anh, ghét nụ hôn của anh.
Sau này đừng để tôi thấy anh nữa, không thì tuyệt đối sẽ không khách khí với anh nữa.”
Bỏ lại những lời này, cô cúi người nhặt áo khoác rơi trên mặt đất lên, vỗ vỗ, xoay người, rời đi mà không quay đầu lại.
Cơ thể Đường Diệc Sâm ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, ngực cũng có cảm giác đau mơ hồ.
Vừa rồi cú đá của Cố Tĩnh Đình đúng là dùng sức.
Người phụ nữ này...!
Nhanh chóng đứng dậy, có phải anh nên thấy vui lúc này đêm đã khuya, người phục vụ vốn nên ở hành lang đã đi hết rồi? Không thì để người ta thấy được bộ dáng chật vật này của anh...!
Vỗ vỗ quần áo trên