Ở phía bên kia của bàn này, một người chơi đã xám xịt mặt mũi, chip để trên bàn còn không đến một triệu, lúc này đang căng thẳng nhìn bài trên tay.
Từ góc này, Cố Tĩnh Đình có thể thấy mồ hôi đẫm trán anh ta.
Một tay chống cằm, cô cũng không vội mở bài lần này, để đối phương quyết định kết thúc của ván này.
Người đó nhìn bài xong thì thở phào nhẹ nhõm, dường như bài không tệ, đẩy hơn nửa số chip trên bàn ra, nhà cái bắt đầu chia bài, những người chơi khác cũng chỉ đành làm theo.
Cuối cùng, người chơi đặt tất cả chip của mình vào.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ chắc chắn sẽ thắng.
Mở bài.
Nhà cái bốn lá K, người chơi là bốn lá Q.
Sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch như giấy: “Không thể nào.
Không thể nào…” Anh ta kêu lên, vẻ mặt cực kì khϊếp sợ.
Anh ta đánh bạc ở đây cả một đêm, đặt hết cả gia sản của mình, mắt thấy chỉ cần thắng ván này là có thể lật kèo, nhưng không nghĩ kết quả sẽ như vậy.
Anh ta kêu lên, đưa tay ra kéo hết số chip trên bàn của mình về.
Nhà cái giữ vẻ mặt bình tĩnh, gọi vệ sĩ đến, người chơi kia được mời ra ngoài, trên đường ra vẫn không ngừng giãy giụa: “Tôi không tin, mấy người lừa đảo.
Mấy người lừa đảo.
Tôi không thể nào thua.
Không thể nào.
Không thể nào.” Cố Tĩnh Đình vẫn giữ nguyên tư thế bất động, lạnh nhạt nhìn người kia bị kéo
đi, ngay lập tức có người ngồi vào vị trí đó, thay thế người kia.
Trong bàn chơi hình bán nguyệt, ngoài nhà cái đứng chia bài, còn có năm người.
Cố Tĩnh Đình ngồi thứ hai bên phải.
Người vừa bị lôi ra ngồi thứ nhất
bên tay phải, bên trái cô có ba người, có hai người đàn ông trung niên, một người tóc húi cua, một người hơi hói.
Ngoài ra còn có một thanh niên trạc ba mươi tuổi, người vào thay người chơi vừa rồi là một người đàn ông có hơi lớn tuổi.
Ánh mắt Cố Tĩnh Đình quét qua mấy người, cuối cùng quay trở lại nhà cái.
Nhà cái lúc này đã lấy ra một bộ lá bài mới và bắt đầu chia bài.
So với những người chơi khác nhận được một lá là vội vã đợi lật bài, Cố Tĩnh Đình lại ngồi bất động.
Tiểu Lâm đứng cạnh cô, hơi cúi đầu, không nhìn ra được đang nghĩ gì.
Phát đến lá bài thứ hai, Cố Tĩnh Đình cũng mở ra nhìn, móng tay đen sắc lướt qua lá bài, hơi nhấc một góc lên nhìn, khẽ cười đặt xuống.
Đến lá bài thứ ba, Cố Tĩnh Đình không nhìn bài mà quay sang nhìn Tiểu Lâm: “Anh yêu, nếu hôm nay em thua sạch, anh sẽ không giận