“Hoắc Hải Phong, sao anh có thể như vậy được? Anh như thế này, lần sau… anh… anh sẽ còn như vậy nữa.
Tôi… tôi… Lân sau, anh cứ chống mắt lên xem tôi có cho anh bước vào cửa nhà tôi bước nào nữa không nhét” Tô Quỳnh Thy tức tới mức nói năng lộn xôn, thở hổn hển, hoàn toàn không để ý tới vẻ bối rối của Hoắc Hải Phong đang ôm chân nhảy loạn xạ. Cô vung tay rời đi.
“Quỳnh Thy à, anh chỉ muốn đùa một chút cho em vui thôi mà… Quỳnh Thy..”
Anh ôm chân nhảy nhót một lúc lâu trong phòng. Thấy cô đi rồi, Hoắc Hải Phong mới khẽ cười buông chân ra, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Người ta đã đưa manh mối tới trước mắt rồi, điều tra lâu như vậy vẫn không tra ra được tin tức gì. Bây giờ, không biết Tô Kiến Định như thế nào rồi.
Mặc dù anh ấy luôn nói chắc chắn Trần Tuấn Tú sẽ không làm hại mình.
Nhưng con người của ông ta rất khó đoán, chẳng ai biết con người này có thể làm ra chuyện gì. Tô Kiến Định ở bên kia quá lâu rồi, đã đến lúc anh ấy nên trở về. Đợi những chuyện này được giải quyết xong, Quỳnh Thy của anh mới có thể yên tâm ở bên anh được.
Chỉ như vậy, Tô Kiến Định cũng mới có thể an tâm giao Tô Quỳnh Thy cho Hoắc Hải Phong.
Cô tức giận đi thẳng ra ngoài, trốn ở trong phòng của Tô Hướng Minh. Vì thường xuyên ngủ trong phòng con trai, nên trong phòng cậu bé cũng có đầy đủ đồ đạc của Tô Quỳnh Thy.
Sau khi rửa mặt, thay một bộ quần áo mới, cô chống hai tay lên cằm, ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Thỉnh thoảng Tô Quỳnh Thy lại khẽ cười, sau đó lại đăm chiêu ủ rũ, cảm xúc trên mặt thay đổi liên tục.
“Rầm rầm rầm..” Cô vẫn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân của nhiều chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ.
Tô Quỳnh Thy hơi sửng sốt, nghĩ rằng có thể người nào đó tới để xin lỗi. Trong nháy mắt, tất cả sự muộn phiền trên mặt biến thành nụ cười, cô chỉnh trang lại quần áo, cố ý xụ mặt xuống rồi đi vê phía cửa.
Khi cánh cửa mở ra, Tô Quỳnh Thy đang định xoay người đi vào trong phòng thì phát hiện người tới không phải Hoắc Hải Phong, mà là quản gia.
“Quản gia, có chuyện gì không?”
Giờ này không phải giờ ăn cơm, cũng chẳng phải giờ cố định làm gì, theo lý thuyết thì quản gia sẽ không lặng lẽ tới gõ cửa.
“Cô chủ, vừa rồi có người tới nói là có tin tức về tung tích của cậu chủ.
Người kia hỏi rằng cô chủ có cần hay không?” Tay quản gia hơi run rẩy, cúi đầu thở dài, nhìn bộ dáng có vẻ không vui cho lắm.
Tô Quỳnh Thy cảm thấy khó hiểu, không phải có tin tức thì nên vui vẻ sao? Sao quản gia lại tỏ ra ủ rũ như vậy? Cô cảm thấy là lạ, nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn vượt qua sự tò mò.
Tô Quỳnh Thy nhìn Tô Hương Minh một chút, sau đó nói: “Nếu đã có tin tức thì là chuyện tốt. Quản gia, người kia có nói điều kiện gì không?”
“Người kia đòi ba phẩy năm tỷ đồng. Hơn nữa, người đó còn yêu cầu cô chủ phải đích thân đi giao dịch. Nếu không có chết người kia cũng không nói tin tức này ra” Điều kiện của người kia hơi hà khắc, quản gia đứng ở cửa chau mày. Lúc này, số lần thở dài sắp vượt qua số lần quả cả năm trước.
“Chuyện này có gì đâu, ông hỏi người kia xem giao dịch ở cổng biệt thự có được không? Nhà họ Tô chúng †a cũng là người làm ăn, chút thành ý này cũng cần phải có. Chúng ta đã nói đưa cho người đó ba phẩy năm tỷ đồng thì sẽ không đưa thiếu một xu”
Người kia đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng qua là sợ bọn họ hối hận mà thôi. Trong mắt Tô Quỳnh Thy, dùng ba phẩy năm tỷ đồng để đổi lấy tin tức của Tô Kiến Định là rất đáng giá. Cô không hề để tâm khi dùng chút tiền này để biết tin tức sớm hơn một chút.
“Được, tôi sẽ đi hỏi xem. Nhưng cô chủ này, bây giờ tình huống bên ngoài phức tạp như vậy, hay là nói với cậu Hải Phong một câu?” Bây giờ, nhà họ Tô đã là bây cừu mất đi sự bảo vệ. Nếu không phải Hoắc Hải Phong luôn che chở, nhà họ Tô đã bị đám người “đàng hoàng” trong Hải Phòng phân chia sạch sẽ rồi.
“Tạm thời không cần, có lẽ bây giờ Hải Phong đã bận đến tối mặt tối mũi rồi.