Đột nhiên, từ phòng tắm cách đó không xa truyền đến tiếng “Râm’.
Anh ta lập tức đi tới: ‘Hoắc Hải Phong?” Ở góc tầng hai, cửa phòng tắm mở ra. Trong bộ vest phẳng phiu và kiểu tóc được chăm chút tỉ mỉ, người đàn ông mang dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc như thể đang chuẩn bị bàn chuyện kinh doanh.
Vẻ mặt của Hoắc Hải Phong căng chặt, khuôn mặt vốn dĩ đẹp trai dưới khí thế mãnh liệt khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
“Tô Quỳnh Thy có đến tìm anh không?”
“Tại sao anh lại đến đây?” Hai người đồng thanh nói, đôi mắt đen của Lê Quốc Nam nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt tràn ra một tia lo lắng.
Anh ta không cho Hoắc Hải Phong có cơ hội nói chuyện, sải bước đi về phía trước muốn nhìn về phía phòng của anh: “Tô Quỳnh Thy có đến tìm anh không?”
Sắc mặt Hoắc Hải Phong tối sầm lại, nhưng vẫn không khỏi quan tâm đến những gì anh ta vừa nói. Anh cố gắng chịu đựng nỗi không vui trong lòng, cực kỳ nhanh chóng kéo người anh ta lại: “Ý anh là gì, không phải Tô Quỳnh Thy đã đi Mỹ với anh từ lâu rồi sao?”
“Vốn dĩ hôm nay tôi muốn đưa cô ấy đi, nhưng buổi sáng tôi đến bệnh viện tìm người thì phát hiện cô ấy đã biến mất. Các bác sĩ và y tá cũng không biết cô ấy rời đi lúc nào, camera cũng không có ghi lại cô ấy ra ngoài.
Giống như bỗng nhiên biến mất giữa thế gian vậy!” Anh ta nghiến răng đẩy Hoắc Hải Phong ra, anh ta không nghĩ tới ngoại trừ người trước mặt thì còn có người nào có thể im hơi lặng tiếng mang Tô Quỳnh Thy đi như vậy.
“Tôi thậm chí còn không biết cô ấy vẫn còn ở Trung Quốc. Còn nữa, thế nào gọi là biến mất giữa thế gian? Lê Quốc Nam, anh là đúng là đồ ngu xuẩn! Đã có thời gian để nghi ngờ tôi, tại sao không sử dụng bộ não heo của mình một chút. Nếu thiết bị giám sát đã bị người ta xóa bỏ, vậy Tô Quỳnh Thy nhất định đã gặp nguy hiểm rồi!” Trái tim anh bỗng nhiên thắt chặt lại.
Nếu không phải thời gian không đợi người, anh nhất định sẽ đánh anh ta một trận.
“Anh… làm sao anh biết Tô Quỳnh Thy nhất định bị bắt cóc?” “Lê Quốc Nam anh không có đầu óc, tôi có thể giúp anh!” Hoắc Hải Phong liếc mắt một cái, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lê Quốc Nam vẫn còn đang sững sờ: “Còn không mau đi, đợi ở chỗ này tham gia hôn lễ sao?”
Biết Tô Quỳnh Thy không đi Mỹ, thậm chí hiện tại còn có thể bị tổn thương, Hoắc Hải Phong cảm thấy trái †im vô cùng đau nhói. Đáng lẽ lúc trước anh không nên để cô đi chỉ vì giấu tài, bây giờ lại khiến cô xảy ra chuyện như vậy dưới sự chăm sóc của Lê Quốc Nam.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lâm Tiến Quân lên kế hoạch tìm người, vừa bắt đầu tận dụng mọi quan hệ tìm người vừa bước nhanh ra ngoài, sắc mặt cực kỳ u ám.
Dáng vẻ hiện tại của anh hoàn toàn khác xa với Hoắc Hải Phong vui giận không biểu hiện lên mặt thường ngày, lúc này anh như biến thành một con người khác vậy.
Mái tóc được chăm chút tỉ mỉ có chút rối bời vì bước nhanh, khuôn mặt anh tuấn vô cảm nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ sợ hãi.
Anh lên xe đến bệnh viện trước, hi vọng kiểm tra giám sát lần nữa thì có thể biết được ai đã đưa Tô Quỳnh Thy đi.
Trong không gian nhỏ bé im lặng dị thường, Lê Quốc Nam ngồi ở một bên không có biểu hiện gì. Nhà họ Lê sẽ không cung cấp cho anh ta bất kỳ giúp đỡ gì, vào những lúc thế này, cho dù anh ta có tâm cũng không đủ sức.
Hoáắc Hải Phong cầm điện thoại chưa từng dừng lại chút nào. Bởi vì không có manh mối nên chỉ có thể bắt đầu tìm kiếm từng chút, tiến độ chậm đến mức khiến người ta tức giận giậm chân.
Sau khi đã bố trí xong, Hoắc Hải Phong cầm điện thoại sững sờ. Anh nghĩ tới cuộc gọi không thể giải thích được lúc sáng liền sửng sốt, mồ hôi lạnh lập tức trên trán rồi rơi xuống.
Nhanh chóng gửi số điện thoại này cho Lâm Tiến Quân, đồng thời yêu cầu anh ta kiểm tra số máy đã xuất hiện ở đâu từ đêm qua đến sáng nay.
Lòng bàn tay Hoắc Hải Phong đầy mồ hôi, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu thật sự là như trong tưởng tượng, cả đời anh này sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Hôn lễ sắp bắt