Tô Quỳnh Thy vẫn đang còn say giấc nồng, tuy Lê Quốc Nam không thấy có gì bất thường nhưng suốt đường đi, trong lòng anh ta vẫn cứ lo lắng không yên.
Thân là bác sĩ, anh ta cũng có chút kiến thức và kỹ năng chăm sóc người mang thai. Những triệu chứng mà Tô Quỳnh Thy gặp phải đều là dấu hiệu bình thường của người phụ nữ ở giai đoạn đầu thai kỳ.
Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, cảm giác hoảng loạn vẫn kéo tâm trạng anh ta đi xuống.
Khi máy bay bay ra khỏi địa phận của thành phố Hải Phòng, Hoắc Hải Phong cũng tình cờ ngẩng đầu lên, bắt gặp vô số tia sáng le lói trên bầu trời đêm, trong lòng anh chợt cảm thấy trống rỗng.
“Tổng giám đốc, chuyện anh phân phó, tôi đã hoàn thành rồi, anh có muốn xem thử một chút không?” Lâm Tiến Quân hơi cúi người, đứng trước mặt của Hoắc Hải Phong. Vết thương lần trước do bị Trần Mộc Châu đá vẫn chưa khỏi hẳn khiến bước đi của anh ta vẫn còn khập khiễng một chút nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến lúc công việc hàng ngày.
“Giúp tôi thu dọn đồ đạc một chút, chuẩn bị về thôi!” Khoát tay với Lâm Tiến Quân, Hoắc Hải Phong đứng dậy bước đến gần cửa sổ lắng lặng nhìn ra ngoài.
Lâm Tiến Quân đáp lại một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hải Phong, sau đó mới thở dài rồi lui ra ngoài.
Anh ta đến đây mười lần thì hết chín lần bắt gặp cảnh Hoắc Hải Phong đang đờ người ra rồi. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ cho rằng vị tổng giám đốc này quá rảnh rỗi, không có gì làm.
Nhưng chỉ có anh ta biết tuy bề ngoài vết thương của anh đã khép miệng nhưng ai biết nó đã sớm mưng mủ bên trong.
Biệt thự hoa tường vi cho xây dựng trước đây đã sắp hoàn thành. Mặc dù bây giờ hoa vẫn chưa nở, nhưng mọi thứ cần dùng để trang trí, cũng như những loại cây cảnh cần có thì đều không thiếu. Vốn dĩ Hoắc Hải Phong định niêm phong vĩnh viễn nơi này, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định sẽ chuyển đến đây ở vào hai ngày sau.
Cả đêm anh đều mất ngủ, hối hận giống như gông xiềng trói chặt cổ chân, giống như chất độc đang từ từ ngấm vào máu khiến cả người hít thở không thông.
Bất kể anh có làm gì cũng không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại thì gương mặt đáng yêu của Tô Quỳnh Thy lại hiện ra trước mắt. Anh muốn tiến lên phía trước, muốn nói vài câu với cô nhưng hai chân anh cứ như bị dính chặt trên mặt đất, không tài nào nhúc nhích được. Nụ cười trong trẻo trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Quỳnh Thy, dần dần bị thay thế bằng vẻ sợ hãi.
Cô từng bước lùi về phía vách núi, dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, chợt xoay người định nhảy xuống dưới, hình ảnh đó giống như một thiên sứ đang vứt bỏ sự sống của mình, cũng vứt cả trái tim anh.
Không gặp mặt ông cụ Chánh, cũng không phải đối diện với Trân Mộc Châu, Hoắc Hải Phong gần như dành toàn bộ thời gian cho công ty. Hiện tại, anh chỉ có thể dựa vào thuốc để cố ép bản thân nghỉ ngơi một chút, lấy lại chút tinh thần và sức lực mà lây lất Vượt qua từng ngày.
Tuy bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình thường nhưng những ai quen biết anh thì đều có thể nhận ra, Hoắc Hải Phong của hiện tại, gân như đã mất đi linh hồn.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương, hai tháng trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Hai tháng trước, Tô Quỳnh Thy vội vàng đến gặp mặt Tô Kiến Định trước khi anh ấy được đưa vào phòng phẫu thuật. Kết quả, cuộc phẫu thuật đã thành công vượt ngoài mong đợi, không cần chờ đến hai tháng, chỉ mới một tháng sau, anh ấy đã tỉnh lại. Mặc dù chỉ có thể chuyển động hai mắt, nhưng cũng khiến cho Tô Quỳnh Thy cực kỳ vui mừng rồi.
Nghỉ ngơi để lấy lại sức thêm một tháng nữa, hiện tại Tô Kiến Định đã ngồi dậy được, hơn nữa còn có thể xuống giường bước hai bước. Tuy chỉ có hai bước, nhưng đối với một người bệnh nằm trên giường suốt năm năm mà nói, đây đã là chuyện rất tuyệt vời rồi.
Hoắc Hải Phong vẫn hoãn hôn lễ của mình và Trần Mộc Châu vô thời hạn. Trước kia, vì không thể nắm chắc khi nào mình mới hoàn toàn làm chủ được nhà họ Hoắc, nên Hoắc Hải Phong chỉ đành dùng kế hoãn binh.
Nhưng bây giờ thì khác, anh vừa cho người điều tra chuyện năm đó của nhà họ Tô, vừa ra sức bồi dưỡng người của mình.
Tại bệnh viện ở một tiểu bang của Mỹ, Tô Quỳnh Thy đem theo canh gà mình hầm, lén lút theo đuôi Lê Quốc Nam đến gặp Tô Kiến Định.
Lúc mới tỉnh lại, Tô Kiến Định nhìn thấy bụng dưới của Tô Quỳnh Thy hơi nhô lên thì lập tức nổi giận thiếu chút nữa đã hôn mê lần nữa. Cho tới tận bây giờ, anh ấy mới miễn cưỡng tiếp nhận chuyện đứa em gái mình yêu thương nhất đang mang thai.
Nhưng Tô Kiến Định vẫn không muốn thừa nhận cái thai trong bụng Tô Quỳnh Thy là con của Hoắc Hải Phong, hơn nữa còn rất đau lòng cho em gái.
Thân là phụ nữ đang mang thai mà mỗi ngày đều phải chạy đôn chạy đáo bên ngoài, vì thế anh ấy không cho cô đến đây nữa, kêu cô ở yên trong nhà dưỡng thai cho tốt.
Nhưng Tô Quỳnh Thy lại không yên tâm, cuối cùng vẫn muốn đến bệnh viện để chăm sóc cho Tô Kiến Định.
Chuyện xảy ra vào năm năm