Mặc dù trước nay ông ta chỉ để ý gia thất nhưng lại vô tình tìm kẻ phá nhà về, nếu không nể tình danh tiếng của Trân Mộc Châu ở bên ngoài không tệ, cộng thêm mẹ cô ta thật sự xuất sắc và nhà họ Trần không có đứa con thứ hai thì ông ta cũng sẽ không chấp nhận đứa cháu dâu này, xem ra bây giờ là thời điểm tốt nhất để suy xét lại.
Khi ông cụ Chánh nhìn Trần Mộc Châu với ánh mắt quan sát thì cô ta hoàn toàn luống cuống, cô ta có thể quang minh chính đại công khai xuất hiện ở trước mặt Hoắc Hải Phong và nhà họ Hoắc đều dựa vào ông cụ Chánh, nếu ngay cả ông cụ Chánh cũng dao động thì cô ta sẽ không còn một chút hi vọng nào.
“Hải Phong… Trần Mộc Châu bị ánh mắt của hai người ép đến không thở nổi, cô ta miễn cưỡng hít một hơi, nước mắt chảy xuống rồi nói với giọng nghẹn ngào: “Từ trước tới nay em chưa từng nghĩ em là người như vậy trong mắt anh, anh thích Tô Quỳnh Thy thì đương nhiên cô ta sẽ có hàng ngàn điều tốt trong mắt anh.
Em biết từ nhỏ các anh đã ghét em, nhưng em chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của các anh mà thôi, từ trước tới nay em chưa từng nghĩ đi hại ai, em cũng khát vọng có thể cùng cười với các anh giống như Tô Quỳnh Thy, nhưng chẳng ai trong các anh cho em cơ hội đó!”
Từ trước tới nay cô ta luôn là người bị cho ra rìa, lúc Tô Quỳnh Thy không có ở đây thì nhóm các cậu chủ kia đều chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, cũng bởi vì thế lực nhà họ Trân không lớn bằng nhà họ Tô, cũng bởi vì vẻ ngoài của cô ta không đẹp bằng Tô Quỳnh Thy, vô số đêm tự hỏi tại sao lại không một ai có thể đưa ra đáp án cho cô †a.
“Biến, tôi không hề muốn nhìn thấy cô!” Hoắc Hải Phong xoay mặt rồi nhấc chân muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng anh mới vừa bước ra một bước thì đột nhiên trước mắt tối đen, thân thể không thể khống chế ngã xuống đất, rõ ràng ý thức vẫn tỉnh táo nhưng mắt anh không mở ra được.
Anh giống như đã mất đi quyên khống chế thân thể và chỉ có thể nằm dưới đất mặc người chém giết.
Ông cụ Chánh nhíu mày im lặng nhìn Hoắc Hải Phong nằm dưới đất nhưng thật lâu không lên tiếng, nếu không phải vì không còn cách nào thì sao ông ta có thể tính toán cháu mình như vậy.
Với tình cảnh người nhà họ Trần luôn gây áp lực ở trong bóng tối như bây giờ, nếu như Hoắc Hải Phong còn không cưới Trần Mộc Châu thì sắp tới Tập đoàn Sunrise sẽ không chỉ bị mình nhà họ Trần chèn ép.
Cho nên hôm nay hầu như tất cả người giúp việc của nhà họ Hoắc đều được chỉ định hoạt động ở một chỗ. Cả một tầng chính trừ quản gia và hai vệ sĩ thì chỉ có mấy người ông cụ Chánh và Trần Mộc Châu.
Trân Mộc Châu tận mắt nhìn thấy Hoắc Hải Phong ngã xuống đất, cô ta đưa lưng về phía ông cụ Chánh nên nụ cười trên mặt càng chân thật hơn.
Cô ta không cầu Hoắc Hải Phong có thể yêu cô ta, chỉ cần con trai của Hoắc Hải Phong là do mình sinh thì cho dù Hoắc Hải Phong không thích cô ta thì thế nào, cô ta vẫn có thể ngồi vững cái ghế cô chủ nhà họ Hoắc.
Hừ, chỉ tiếc người phụ nữ đầu tiên của Hải Phong không phải là cô ta.
Trần Mộc Châu đi tới muốn đỡ Hoắc Hải Phong nhưng lại chợt dừng lại xoay người đi tới chỗ ông cụ Chánh.
“Ông nội, nếu chuyện cũng đã vậy rồi thì con đưa Hải Phong lên lầu trước!” Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, mặc dù tất cả mọi chuyện đều nằm ở trong kế hoạch nhưng dù sao Hoắc Hải Phong cũng là người trong lòng mình nên cô ta chỉ vừa nghĩ đến đã xấu hổ không chịu được.
“Đi đi, để ông kêu vệ sĩ khiêng nó lên.” Ông cụ Chánh phất tay rồi run rẩy đi tới cửa, quản gia vội vàng tiến lên đỡ cùng ông ta đi ra bên ngoài.
“Ông nói xem rốt cuộc tôi làm như vậy là đúng hay sai” Ông ta hít sâu một hơi, ánh trăng hôm nay vô cùng sáng, cho dù không có đèn cũng có thể nhìn thấy rõ hồ nước ở nơi xa.
Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên ông cụ Chánh nghi ngờ quyết định của mình.