Tô Kiến Định đang muốn xuống lầu xem qua tình hình một chút. Vừa mới quay người thì chợt có một khuôn mặt lớn đập vào mắt, anh ấy cố gắng kìm nén một tiếng hét chói tai xuống ngược lại cổ họng, nếu không phải nhanh chóng bịt miệng thì chắc tiếng hét kia đã bật ra rồi.
“Em muốn chết à, ban ngày ban mặt tự dưng đứng đẳng sau dọa người ta. Mặc dù anh là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng cũng phải hết hồn đấy!” Giọng nói đè ở trong họng đó không được dễ nghe cho lắm.
Tô Kiến Định khó chịu quay đầu rồi đi xuống dưới lầu, nếu Lê Quốc Nam đã qua thăm cô rồi thì anh ấy có thăm nữa cũng chỉ uổng công vô ích. Về khả năng y thuật của Lê Quốc Nam, anh ấy vẫn còn chút tự tin.
“Ngày mai dọn nhà, công ty ở bên kia đã đâu vào đấy hết rồi. Chờ đến sau khi dời qua, khoảng thời gian này anh không thể chăm sóc Quỳnh Thy được, em nên để ý tình hình của con bé. Còn nữa, gà chiên hay mấy thức ăn vặt không được cho nó ăn, nước lạnh hay kem cũng không được ăn, ăn nhiều đau bụng. Em là bác sĩ nên những chuyện này cũng hiểu rõ như anh mà
” Liếc Lê Quốc Nam, trong lòng Tô Kiến Định yên lặng thở dài. Cũng là anh em bọn họ thiếu nợ anh ta, mùi vị có nhà không thể về cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
“Công ty được thành lập rồi sao? Anh Định lợi hại thật. Đồ ở đây không cần đem đi đâu, dù sao cũng là ngôi nhà đầu tiên mà em và em Thy mời anh đến, giữ lại sau này còn về thăm một chút”
Chạm vào chiếc gồi đầy màu sắc trên ghế sa lon, trong mắt Lê Quốc Nam như có ánh sao lóe lên, tất cả mọi thứ ở đây đều là anh ta và em Thy đem về từng chút một. Nói lưu luyến thì cũng là chính anh ta lưu luyến thôi.
Tô Kiến Định vỗ bả vai Lê Quốc Nam một cái, ý của anh ấy thì vài lời khó nói hết. Anh ấy biết rất rõ người ở trước mắt thích em gái mình nhưng trông dáng vẻ cũng thảm thật, phải nuôi con cho tình địch, ngay cả mắng một câu cũng không biết nên mắng làm sao cho đúng nữa.
“Không nói mấy cái này nữa, em đến bên kia trước liên lạc với bệnh viện tốt cho em Thy. Cá nhân anh không đề nghị đẻ thường đâu, đầu tiên là quá đau, thứ hai anh nghĩ rằng Tô Quỳnh Thy có thể không chịu nổi, đến lúc đó có thể sẽ phải sinh mổ, nhưng cơ thể Tô Quỳnh Thy có thể đang có vấn đề, biết đâu sẽ ảnh hưởng đến ca sinh…”
Mặc dù kết quả khám thai cũng không tệ lắm, nhưng biểu hiện trong quá trình mang thai của Tô Quỳnh Thy chẳng coi là rất tốt được.
Cả ngày cô chỉ ngủ là chính, thời gian ngủ này so với những phụ nữ mang thai khác là quá nhiều nên đâm ra anh ấy không yên tâm.
“Những chuyện này để em quyết định là được rồi. Đừng nói với Quỳnh Thy, anh sẽ kí giấy đồng ý phẫu thuật” Cho dù không cần đứa bé này thì em gái của anh ấy cũng nhất định không thể xảy ra chuyện.
Tô Kiến Định ngồi trên ghế sa lon, khóe môi hơi cong lên mang vẻ cười như có như không. Anh ấy lười biếng gác chéo chân lên ghế, Lê Quốc Nam thấy thái độ của anh ấy thì theo bản năng chỉ muốn nhảy cẵng lên tránh xa.
Anh ta quá quen rồi, mỗi lần bị bấy, chịu oan ức, tâm trạng cực kì không tốt hay muốn chăm sóc người khác thì Tô Kiến Định sẽ có thái độ như này. Hầu như đám bạn chơi cùng cũng biết rõ, nhưng làm gì được chứ, Tô Kiến Định từ nhỏ chính là kiểu người như thế, chưa bao giờ gặp được người nào có thể chơi cùng anh ấy, có thể nói anh ấy là một người có trình độ cao.
“Anh Định” Lê Quốc Nam nuốt nước bọt theo bản năng, anh ta phải ôm chặt cái đệm của ghế sa lon mới không để bản thân mình chạy ra xa.
Anh ta biết anh ấy không phải nhắm vào mình, nhưng bởi những đau thương đã phải trải qua từ nhỏ đến lớn, cũng có thể coi đấy là phản xạ có điều kiện.
“Có việc gì nhanh nói đi” Năm năm chệch đường ray so với thế giới, Tô Kiến Định thật ra là còn rất nhiều chuyện bận bịu. Nhưng anh ấy muốn trở vê thăm Tô Quỳnh Thy một chút, cũng nhân chút thời gian này thông báo cho Lê Quốc Nam.