Trần Mộc Châu đi trên chiếc giày cao gót, phát ra tiếng cộc cộc cộc rất vang, cô ta vội vàng rời khỏi tập đoàn Sunrise.
Trong văn phòng chủ tịch, Hoắc Hải Phong đã mở mắt ra, năm năm trời không có tiến triển, giờ phải nhân lúc Tô Kiến Định xuất hiện tạo nên kích thích cho người nào đó, chắn hẳn là sẽ có phát hiện không nhỏ đây.
“Cốc cốc cốc.’ Có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng của Lâm Tiến Quân: “Thưa chủ tịch, TQT đã có động tác rồi” “Vào đi” Hoắc Hải Phong bóp bóp trán, giọng nói của anh mang theo sự mệt mỏi rã rời.
Lâm Tiến Quân sải bước đi vào: “Cuối tuần này anh sẽ cử hành một bữa tiệc tại biệt thự nhà họ Tô cũ.
Chính thức tuyên bố với toàn thành phố Hải Phòng rằng tập đoàn nhà họ Tô đã trở về. Nghe nói vợ con của cậu cả Nam cũng sẽ xuất hiện, đã có thiệp mời rồi.” Anh ta nói rồi đưa một tấm thiệp màu đen điểm vàng kim cho Hoắc Hải Phong, cái này rất phù hợp với thẩm mỹ của Tô Kiến Định.
Hoắc Hải Phong cầm lên rồi nhìn thoáng qua: “Đi chuẩn bị một chút đi. ” Tô Kiến Định đã về lâu như vậy rồi nhưng tổ chức tiệc lại phải đợi cuối tuần, thâm ý trong đó không thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Trong đầu Hoắc Hải Phong toàn là chuyện liên quan tới Tô Kiến Định, anh không thể không thừa nhận rằng từ nhỏ đến lớn mình chưa từng thắng được người đàn ông này.
Tô Kiến Định thật sự rất xuất sắc, năm xưa khi tập đoàn nhà họ Tô xảy ra chuyện mà Tô Kiến Định vẫn còn ở đây thì mọi chuyện đã không tới nông nỗi này.” Nghĩ thì nghĩ, nhưng vì Hoắc Hải Phong muốn để trống thời gian đi dự tiệc nên anh lại bắt đầu làm việc.
Lúc này Tô Quỳnh Thy vẫn còn đang nằm trên giường ngủ bù, trời đã tối thật lâu thì cô mới ngáp một cái rồi đi xuống lầu.
Lê Quốc Nam đã chờ Tô Quỳnh Thy dưới lầu từ sớm, Tô Hướng Minh là một cậu bé rất tự lập, bây giờ cậu bé đã ăn tối xong rồi, đang ngồi nói chuyện với Tô Kiến Định.
“Em Thy này, anh Định nói ngày mốt sẽ tổ chức tiệc ở nhà. Sau này TQT sẽ chính thức bước chân vào thị trường Hải Phòng, đến lúc đó em có muốn ra mặt cùng anh không?” Lê Quốc Nam chờ Tô Quỳnh Thy nãy giờ, anh ta cười tủm tỉm nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
“Em không ra mặt đâu, em mới lén lút đi về mà giờ lại còn gióng trống khua chiêng xuất hiện trước mặt mọi người thì ngày hôm sau cả thành phố Hải Phòng này đều dậy sóng mất”
Tô Quỳnh Thy uống một ngụm nước trái cây để trên bàn, cô cảm giác cả người mình tỉnh táo hơn hẳn rồi mới ngồi xuống ghế. Tô Quỳnh Thy ôm lấy Tô Hướng Minh rồi chôn đầu vào lòng cậu bé hít một cái, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác của cô mới có thể chuyển động được.
“Khó chịu thì cứ ngủ tiếp đi, tỉnh lại làm gì?” Tô Kiến Định xoa đầu Tô Quỳnh Thy rồi nhíu mày, anh ấy nhìn thấy cô như thế này thì cảm thấy rất đau lòng.
Mỗi lần về nước đều phải khó chịu một lúc lâu, vậy mà cô bé này còn rất cậy mạnh, không chịu nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ sắc mặt tái nhợt xanh xao cả rồi.
“Không ngủ được nữa, anh đừng lo lắng, đây chỉ là bệnh cũ thôi, không có chuyện gì đâu.” Tô Quỳnh Thy ôm con trai, để cậu bé ngồi trên đùi mình, cô vừa xoa đầu Tô Hướng Minh vừa nói.
“Em Thy à, đây chính là do thể chất em quá kém, chờ qua một thời gian nữa anh sẽ cho em một đơn thuốc dược thiện, để dì giúp việc hầm cho em ăn, ăn một tháng là chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.” Lê Quốc Nam kéo tay của Tô Kiến Định ra rồi đứng sau lưng Tô Quỳnh Thy, anh ta đưa tay giúp cô mát xa đầu và bả vai.
“Em biết anh Nam là tuyệt nhất mà, quả nhiên là không có phí công học y.” Tô Quỳnh Thy vừa hưởng thụ sự phục vụ của Lê Quốc Nam, vừa uống nước trái cây. Cô cười rất vui vẻ như một con mèo con mới ăn vụng vậy.
“Không muốn xuất hiện cũng không sao, dù sao thì anh cũng không hề có ý để cho em bại lộ trước mặt người khác nhanh như vậy. Chờ thêm mấy ngày nữa, sức khỏe của em tốt hơn trước thì anh sẽ đưa em đi nông trại chơi một lúc rồi về” Tốc độ nói chuyện của Tô Kiến Định không nhanh