“Nghỉ ngơi tại chỗ hai mươi phút, xem qua kế hoạch một lần đi” Nói một câu, Hoắc Hải Phong ngồi một mình trên sô pha trong góc phòng, gác chân lên, ánh mắt đầy hứng thú.
Vốn dĩ cô không quá quan tâm, còn tưởng rằng là bọn người nào hợp tác với TQT. Sau khi được nhìn rõ mặt người đó rồi, Tô Quỳnh Thy hận không thể tự chôn mình xuống đất ngay tại đây luôn. Một cảm vô cùng bất lực truyền đến, chuyện này đối với cô rốt cuộc là loại vận may gì đây.
Tô Quỳnh Thy hít sâu một hơi: “Hướng Minh, con cứ ngoan ngoãn ở trong lòng mẹ, một câu cũng không được nói có biết chưa?”
Đôi môi mỏng đỏ hồng mím lại thành một đường thẳng, hơi tránh sang một bên, cố gắng thu người lại hết mức có thể, hy vọng không thu hút sự chú ý của người đàn ông nào đó, đôi mắt âm thâm quan sát bước chân của anh, ngay sau đó cô thấy mọi người tránh đi, trong lòng càng thêm căng thẳng hơn, kết quả thấy bước chân của anh hơi thay đổi, tiếp tục đi thẳng về phía co.
Ngay lập tức trái tim cô trùng xuống đáy, lạnh lẽo và đáng sợ.
Cơ thể cứng đờ tiếp tục làm việc, nghĩ đến bộ trang phục của mình hôm nay có lẽ sẽ không bị nhận ra, cô ôm lấy đứa nhỏ, chậm rãi đi ra bên ngoài, nếu lúc này bị Hoắc Hải Phong bắt được, không biết sẽ phải đối mặt với chuyện gì nữa.
Vừa đi ra ngoài, cô vừa lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Tô Kiến Định nhờ giúp đỡ.
Vừa mới đi ra ngoài hai bước, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn: “Cô Quỳnh Thy tới tìm tổng giám đốc Kiến Định sao?”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, trong lời nói cũng không có một chút ấm áp nào, Tô Quỳnh Thy như đóng băng, cơ thể bất giác run lên rồi từ từ ngẩng đầu.
“Thật ngại quá thưa ngài Hải Phong, tôi muốn làm gì, có cần phải báo cáo lại với anh không?” Sắc mặt Tô Quỳnh Thy lộ ra vẻ tức giận, dứt khoát gỡ chiếc khăn quàng cổ trên người mình và khuôn mặt của đứa trẻ ra, dù sao cũng đã bị phát hiện rồi, mấy thứ này còn có tác dụng gì chứ.
Hoắc Hải Phong hít sâu một hơi: “Không phải vậy, chỉ là nhìn dáng vẻ của cô Quỳnh Thy nên có chút tò mò” Đôi môi lạnh lùng mím chặt, cô lùi lại phía sau một bước, xoay người trở lại ngồi trên sô pha, cúi đầu nghịch điện thoại, dáng vẻ như đang không muốn nói chuyện với người khác, không cần nghĩ cũng biết biết, đối đầu với Hoắc Hải Phong, cô chắc chắn sẽ là người thua.
Tô Hướng Minh nhanh trí nép vào vòng tay của Tô Quỳnh Thy, không nói một lời khiến Hoắc Hải Phong vô cùng ngạc nhiên.
Mấy lần trước anh rõ ràng cảm thấy được cậu bé này có ấn tượng tốt đối với anh, mấy ngày không gặp, cậu bé hình như có chút chán ghét mình.
Một đứng một ngồi, trong khoảng thời gian ngắn không khi giữa hai người trở nên căng thẳng hơn.
Bực bội ngồi trên sô pha, cô chỉ cảm thấy tim mình như đang bị nghẹn lại.
Bây giờ Hoắc Hải Phong đã trở nên không biết xấu hổ như thế này rồi sao? “Có vẻ như cô Quỳnh Thy không hoan nghênh tôi cho lắm”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, tiếp tục nói: “Tôi đã lớn lên cùng với Quỳnh Thy. Vậy mà hiện tại Quỳnh Thy lại lạnh lùng với An,” tôi như vậy, tôi sẽ rất buồn đấy: Nhìn về hướng phát ra giọng nói, cô thấy sắc mặt u ám của Hoắc Hải Phong, đôi tay thon dài đan vào nhau, ngắm nhìn chiếc nhẫn bạc đang đeo trên ngón tay.
Một chiếc nhẫn rất bình thường, nhưng Tô Quỳnh Thy thấy rất quen, như thể đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi.
Nhìn cánh tay của anh suy nghĩ một lúc: “Thật ngại quá ngài Hải Phong, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không còn nhớ gì chuyện trước đây nữa. Hơn nữa, hiện tại tôi đã kết hôn và có con rồi, làm phiền anh hãy coi như chưa từng quen biết tôi, hành vi hiện tại của anh làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi đấy” Anh đứng ở chỗ ngược sáng, hơi cúi đầu xuống, Tô Quỳnh Thy ngôi trên sô pha, không nhìn rõ vẻ mặt của anh nên không quan tâm nữa.
“Vậy cô chỉ quan tâm đến người chồng hiện tại thôi sao?” “Cuộc sống của tôi bây giờ rất hạnh phúc. cô nói.
“Năm năm không có tôi ở bên, Tô Kiến Định đã trở thành người đàn ông của đời cô rồi sao? Cho dù cô không nhớ, tổng giám đốc Tô Kiến Định chắc cũng chưa quên đâu nhỉ?” Hoắc Hải Phong đi tới, ngồi trước mặt Tô Quỳnh Thy, lật ngược chủ đề.
Sắc mặt cô trâm xuống,