Khóe miệng của Tô Quỳnh Thy bất giác co giật, vết thương trên môi đã bắt đầu đóng vảy lại lần nữa vỡ ra, khuôn mặt co rúm lại vì đau, bàn tay nhỏ bé lơ đễnh che lấy môi, trên má nổi lên những vết ửng hồng, mê hoặc đến mức khiến cho Hoắc Hải Phong muốn dừng lại nhưng không dừng được.
Anh đưa tay xoa xoa khuôn mặt trắng trẻo và mịn màng của Tô Quỳnh Thy, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: “Tại sao em lại muốn nhận tiền của Trần Mộc Châu? Rõ ràng trước mắt em có sự lựa chọn tốt hơn mà, Tô Quỳnh Thy, nhà họ Lê không phải là lựa chọn tốt đâu. Đã nhiều năm như vậy, Lê Quốc Nam đến bây giờ còn không tự nuôi được bản thân, huống chỉ là giúp em. Ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, tại sao em vẫn không thông minh lên chứ…” Cuối cùng thì Tô Quỳnh Thy cũng biết thế nào là chọc vào tổ ong vò vẽ, việc cô đã nhận tiền của Trần Mộc Châu khiếc lòng tự trọng của một người đàn ông nào đó cũng không chịu được.
Loại chuyện này, cho dù cô nói dễ nghe cỡ nào, bất cần đến mức nào, nhưng Tô Quỳnh Thy thà rằng Hoắc Hải Phong không biết, không biết cô rời xa anh lại sống chật vật như vậy.
Trái tim dường như đang bị kìm hãm bỗng nhiên đau đớn, cô vẫn chưa học được cách để trái tim mình không bị tổn thương sau bao nhiêu « nam.
Tô Quỳnh Thy nhìn Hoắc Hải Phong chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên cười: “Hoắc Hải Phong, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Huống chỉ nhận tiền của người khác thì phải làm việc cho phải chứ. Tôi không thể vừa cầm tiền của cô Mộc Châu, vừa dụ dỗ chồng sắp cưới của cô Mộc Châu được, điều này vô nhân đạo quá.” “Cho nên em thật sự định bán tôi với giá bảy tỷ sao?” “Anh Hải Phong, chẳng lẽ là do tôi diễn đạt không đủ chính xác sao? Mối quan hệ hợp tác của chúng ta đã kết thúc khi anh kết hôn rồi. Tôi cũng muốn cảm ơn anh Hải Phong đây đáng giá như thế đấy, phút cuối còn để tôi kiếm được tiền nữa…” Chưa kịp nói xong, Hoắc Hải Phong nắm chặt lấy cằm của cô, anh dùng sức không hề có chút nương tay, như là đang trừng phạt cô. Một tay ôm chặt hai cánh tay của cô, tay kia bóp cằm cô, nhưng mặc kệ Tô Quỳnh Thy giãy giụa như thế nào, Hoắc Hải Phong vẫn không có ý định buông ra.
“Tô Quỳnh Thy, đôi khi tôi rất muốn xé não của em ra để xem có gì trong đó đấy. Tôi đối xử với em như thế nào, em thật sự không cảm nhận được sau ngần ấy năm sao? Tô Quỳnh Thy, em không có trái tim à, bán tôi cho Trần Mộc Châu với giá bảy tỉ sao? Tô Quỳnh Thy, em nhẫn tâm như thế sao?” Khuôn mặt đau đớn của Tô Quỳnh Thy trở nên tái nhợt, hai tay đã hơi tê dại, da thịt trên mặt giống như không còn là của mình nữa. Cô thậm chí không quan tâm Hoắc Hải Phong đang nói cái gì, cô thử giật mạnh ra nhưng vẫn không được nên chỉ đơn giản đổi sang một vị trí thoải mái hơn một chút, tựa vào cánh tay của Hoắc Hải Phong.
“Tô Quỳnh Thy, tôi sẽ không trì hoãn việc anh trai em ra nước ngoài chữa bệnh, nhưng em nhất định phải ở lại thành phố này.” Người vốn dĩ nói chuyện nhẹ nhàng bỗng nhiên cứng đờ, anh ôm Tô Quỳnh Thy đi ra khỏi cửa mà không quan tâm chuyện gì nữa, sắc mặt tối sầm lại, giọng điệu cũng trở nên sắc bén.
“Hoắc Hải Phong, anh buông tôi ra! Đồ khốn!” Trái tim Tô Quỳnh Thy bắt đầu hoang mang, vất vả lắm thì tiền mới tới tay, kết quả lại bị người này mang đi.
Hoắc Hải Phong không cho Tô Quỳnh Thy và Lê Quốc Nam cơ hội phản ứng, không dừng lại một chút, nhanh chóng mang theo Tô Quỳnh Thy và rời khỏi bệnh viện.
Vệ sĩ đã vội vàng chạy tới bệnh viện, tài xế giúp mở cửa xe, Hoắc Hải Phong cẩn thận ôm Tô Quỳnh Thy trong tay rồi ngồi vào xe.
Ngay sau khi thân thể được giải phóng, Tô Quỳnh Thy chật vật giãy giụa lùi đến cửa xe bên kia, không