''Chủ tịch Đàm, người quan trọng ấy đến rồi, anh ấy đang ở ngay trước cửa!'' một tên giữ cửa vừa thở hổn hển, vừa nói.Đàm Nghiêm nghe thấy vậy liền vội vàng thúc dục mọi người ''mau, mau, xuống tiếp đón anh ấy ngay!''Ngay lập tức, tất cả những nhân viên quản lý ở trong phòng họp bật dậy và chạy theo tổng quản ra ngoài khách sạn. Họ chạy vào thang máy và chuẩn bị xuống lầu để đón tiếp vị khách đặc biệt này.Lưu Thanh Vân vào sau cùng, đến khi cô bước vào trong thì thang máy báo quá tải. Đang trong tình thế cấp bách, Đàm Nghiêm chỉ có thể nhìn Thanh Vân mà xua tay, ''Quản lí Lưu, cô ra ngoài đi''Nghe xong, cô lập tức bước ra khỏi thang máy.Cô đứng đợi ở thang máy đến chừng ba bốn phút, cô đành phải bước vào cái thang máy ở kế bên, bỗng dưng chiếc điện thoại trong túi quần của cô kêu lên.Mở ra xem, thì ra là anh bồi bàn ở phòng khách, Mai Huy. Anh ấy gửi cho cô một tấm ảnh được anh chụp lén với lời nhắn, ''Bức hình bí ẩn, siêu cấp đẹp trai, quản lí à, cô còn chần chừ gì nữa mà không mở tấm ảnh lên hả?''Thanh Vân phì cười, thế rồi cô ấn vào xem bức ảnh. Mới chỉ liếc nhìn tấm hình một cái, cô bất động, mặt nghệt ra như mất sổ gạo.''Làm sao có thể?''''Là anh ta thật sao?''Đã hai năm kể từ cái ''lần cuối'' ấy, những kí ức mà cô đã cố để quên đi, giờ đây lại ùa về, ngập tràn trong tiềm thức của cô.Hai năm về trước, để có tiền để chữa bệnh cho em trai , cô đã phải phục vụ cho một hộp đêm, dẫu khi ấy cô vẫn còn đang là một cô sinh viên ngây thơ và trong sáng.Người đàn ông sẽ trả cho cô một khoản tiền kếch xù nếu cô chịu ngủ với anh ta. Biết rằng đó là việc làm tì tiện, cả xã hội khinh bỉ, vậy nhưng tình trạng của đứa em trai cô trong bệnh viện đang rất nguy cấp, cô cần tiền đẻ có thể thực hiện một ca ghép thận cho em trai mình, vì vậy mà cô đã chấp nhận để làm gái bán hoa.Anh ta là một người rất giàu có và hào phóng, vì vậy mà chẳng mấy