- Không được - Mai đột nhiên hét lên, chị giữ tay Khả lại - Anh không được đi, anh không được đến đó.
Mẹ của Khả bật ra một tiếng cười giễu, nhưng mà không nói gì mà chỉ ngồi xem trò vui. Còn Khả, anh đang đang cố đoán xem tại sao chị lại nói như vậy?
Mai giữ lấy tay Khả, chị nói như đang van xin anh:
- Khả, anh đừng đi đến đó có được không? Anh đi đâu cũng được nhưng đừng đến đó.
- Có chuyện gì thế Mai? Sao lại không được đến đó.
Mai liên tục lắc đầu, chị không thể nào nói ra được lý do ấy. Chị biết nó là nhảm nhí, rằng chỉ có chị tin, nhưng linh cảm của chị rất tốt, giống với lúc chị bắt gặp Tuấn và Thư ở trên giường. Chị không muốn lại một lần nữa mình thất bại bởi em gái mình. Tại sao lại luôn là nó chứ? Tại sao lúc nào cũng là nó.
- Cô thôi đi được rồi đấy - Mẹ Khả gắt lên - Cô đến tìm con trai tôi chỉ để nói điều này thôi hả? Cô có biết nó đã làm việc vất vả thế nào mới bắt đầu được dự án lần này không? Cô nghĩ nó sẽ vì cô mà ở lại sao? Con trai tôi không thể ngu ngốc giống cô được.
- Mẹ, sao mẹ cứ mắng Mai như thế? Cô ấy đâu có làm gì mẹ? - Khả không hài lòng khi nghe mẹ mình nói như vậy. Tại sao bà có thể đưa Thư trở lại làm, tỏ ra dễ dàng với Thư, nhưng với Mai thì không? Khả tin chắc rằng nếu mẹ hiểu rõ Thư là ai, bà sẽ không còn thái độ đó nữa. Bà luôn coi thường những người như Thư mà.
Mẹ Khả đứng dậy, đi tới trước mặt Mai. Mai ngước lên nhìn bà, ở góc độ này, bà như một đấng quyền năng có thể áp chế Mai. Chị chúa ghét những cô nàng ngốc nghếch, hiền lành, luôn bị người khác hiếp đáp. Họ làm chủ cơ thể mình, làm chủ cuộc sống thì tại sao lại không thể vùng dậy đấu tranh. Nhưng giờ đây chị lại biến chính chị trở thành người mà chị ghét. Chị đang sợ hãi, sợ hãi người đàn bà này.
- Mẹ là mẹ của con, và mẹ hiểu con hơn ai hết Khả ạ. Dù thế nào con cũng sẽ phải đi Hạ Long. Đàn ông sẽ không bao giờ để tình cảm ảnh hưởng đến công việc hơn hết, công việc đó lại vô cùng quan trọng. Con nhớ bố đã dạy con gì không?
Khả cúi đầu, anh không đáp lại mẹ. Anh nhớ những điều bố đã dạy, bố anh là một trí thức, ông dạy anh rất nhiều điều. “Không bao giờ được nhầm lẫn tình yêu và công việc. Không bao giờ được để phụ nữ làm chủ mình và ngược lại.” Nhưng ít nhất cũng nên cho anh biết lý do tại sao Mai lại trở nên mất bình tĩnh như thế này? Có chuyện gì đã xảy ra với chị? Trước giờ chị rất thoải mái với anh, cũng chưa từng xen vào việc của anh. Chị là người phụ nữ hiện đại và có thẩm mỹ tốt. Anh tin là lúc này chị đang phải chịu một sự kích động nào đó rất lớn.
Khả đỡ Mai dậy, anh định sẽ đưa chị ra ngoài hít thở một lúc, nhưng mẹ đã chặn lại:
- Con không nghe mẹ nói sao Khả?
Đàn bà thật rắc rối, và mẹ anh cũng là đàn bà. Anh phải làm sao để dung hoà được người yêu và bà mẹ khó tính của mình chứ?
- Mẹ, mẹ để chúng con có không gian riêng tư một lúc được không?
- Còn mẹ thì sao?
- Chỉ mười phút thôi mẹ. Con cũng sắp phải đi rồi, mẹ không thể để con dễ thở một chút sao?
Mẹ thở dài, bà liếc mắt qua Mai. Chị chỉ cúi gằm mặt như không muốn nhìn thấy đôi mắt đầy dò xét của bà.
Cuối cùng thì mẹ cũng đành phải để cả hai ra khỏi phòng họp, bà nhìn Thư ký của Khả vẫn đứng yên lặng ở bên ngoài nãy giờ. Thở hắt một cái, bà ngoắc tay nói:
- Pha cho tôi một tách cà phê đi. Vừa rồi chắc mặt tôi có thêm vài nếp nhăn nữa quá. Con với chả cái.
Khả và Mai lên tầng thượng, anh định hút thuốc nhưng nghĩ như thế không được lịch sự cho lắm. Ở cạnh phụ nữ và người thân không nên hút thuốc, như thế sẽ rất có hại cho họ. Khả cười dịu dàng với Mai, anh vuốt tóc chị và hỏi:
- Sao thế em? Anh chưa bao giờ thấy em có bộ dạng này.
- Khả, em thật sự không muốn anh đi Hạ Long.
- Nhưng tại sao? Tại sao mới được.
- Vì em linh cảm em sẽ mất anh.
Khả bật cười, anh vuốt tóc Mai. Nhưng chị lại gạt ra và nhào người đến hôn anh. Chị cố gắng hôn anh thật sâu, song vì quá bất ngờ nên anh không kịp đáp lại. Nhận thấy sự khiên cưỡng của anh, Mai rời ra và nhìn anh một lúc. Trong lòng chị như rạn ra, nứt toác nhưng lại không thể vỡ vụn.
- Em biết mà, em biết thật ra người không thể trọn vẹn dành tình cảm chính là anh mới đúng. Anh chưa sẵn sàng Khả ạ, anh chỉ đang bị ám ảnh bởi quá khứ của chúng ta thôi. Là vì anh đang cao ngạo, là vì anh bị em chia tay nên mới không đành lòng, anh muốn có lại em và làm em đau như em đã từng làm thế với anh.
Khả thở dài, gió ở trên này lạnh quá, nhưng lời Mai nói mới khiến trái tim anh run lên:
- Sao em có thể nghĩ về anh như vậy? Anh chưa từng có ý định sẽ làm ai phải buồn về mình.
- Vậy sao? Có nghĩa là em giống với tất cả mọi người. Là người anh phải ban phát yêu thương và không nên làm đau sao?
- Em đang vô lý đấy Mai. Nếu em giống với tất cả mọi người thì tại sao anh lại đồng ý cưới em? Anh chấp nhận mọi yêu cầu của em chưa một lần chối từ. Vì sao chứ?
- Anh có yêu em không?
- Có, anh yêu em.
- Anh có dám hứa sẽ không phản bội em?
- Anh hứa.
Những lời hứa đều có thể được nói ra một cách dễ dàng, y như khi họ phản bội. Đàn ông đều luôn như vậy, họ đều nói “anh
hứa” mỗi khi chị hỏi câu đó. Tự tin như thể dù trời có sập xuống họ sẽ không bao giờ thay đổi cả. Tình cảm là thứ không thể điều khiển, tại sao họ lại dám hứa như vậy?
Mai lùi lại, khi cách Khả khoảng 4 bước chân, chị mới nhìn thật rõ ràng khuôn mặt của anh. Kì lạ là lúc ở gần anh, chị chưa từng thấy rõ anh là ai.
- Tại sao em lại luôn sợ mất anh chứ? Vì em không tự tin, vì em sợ anh sẽ yêu đứa em gái của em. Em thật ngu ngốc phải không?
Đến giờ thì Khả đã hiểu tại sao Mai lại không muốn anh đến Hạ Long, vì ở đó có Thư. Nhưng giữa anh và cô ta…Khả không muốn nghĩ nhiều đến Thư, bởi cứ mỗi lần có ai đó nhắc đến cô là nụ hôn trong cơn say ấy lại hiện về. Đó là lỗi lầm duy nhất của anh, nên anh mới không muốn nghĩ đến.
- Không sao đâu Mai - Khả kéo Mai và ôm chị vào lòng - Đừng sợ, Hạ Long nhiều người như vậy anh sẽ không thể gặp cô ấy, càng không có chuyện anh sẽ yêu cô ấy. Em biết anh cũng chúa ghét những người con gái chuyên đi phá hoại tình cảm của người khác mà.
Mai không trả lời, dù cho vòng tay anh có chặt cỡ nào thì chị vẫn bất an và lo sợ. Tại sao ông trời lại để Thư là em gái chị? Tại sao nó không biết mất đi? Nó và chị không nên là chị em của nhau.
…
- Cho một cơm rang dưa bò nhé.
- Có ngay đây ạ! - Thư nhanh nhảu nói.
Quán ăn này từ hồi có cô đến làm không hiểu sao lại đông khủng khiếp. Chủ yếu là khách nam. Chủ quán nói nói vậy nhưng Thư không tin cho đến khoảng hai ba ngày gần đây, có một vài vị khách đến xin số của cô và ngỏ ý muốn mời cô đi chơi thì cô đã hiểu.
Thư dán những tờ giấy order lên quầy bếp, sau đó chạy nhanh ra ngoài. Toàn bộ mọi người trong quán ăn đều nhao nhao lên khi thấy cô. Người gọi nước, người gọi thêm món. Chủ quán thấy thế liền kéo tay Thư lại:
- Cô làm thế nào chứ đừng có bỏ việc đó. Bỏ việc là quán đi tong.
Thư nhìn chủ quán, cười cười:
- Sao lại thế được, đồ ăn ngon thì họ khắc ở lại thôi.
- Bây giờ có đồ ăn không quan trọng nữa.
- Được rồi, anh yên tâm đi, tôi còn ở đây lâu dài lắm.
Thư cứ nói thế cho anh ta yên tâm, nhưng mà làm ở đây cũng ổn. Bởi chủ quán không bao giờ gây khó dễ, cũng là người đứng đắn và tử tế.
- Tôi sẽ tăng lương cho cô, nhé?
Chủ quán như vẫn sợ cô sẽ bỏ đi bất ngờ.
- Thế thì tốt quá.
- Chốt vậy đi.
Nhờ Thư mà chỉ đến 8h tiệm cơm đã chẳng còn gì để bán. Ông chủ cười vui vẻ còn hơn cả lấy được vợ đẹp, gặp nhân viên nào cũng rất dễ chịu và niềm nở. Đám nhân viên trong quán thấy thế lại càng yêu quý Thư hơn. Họ không biết quá khứ cô là người ra sao, nhưng hiện tại thì cô đem đến cho họ nhiều niềm vui. Thư cũng cảm thấy mình nên sống ở đây lâu dài, cô chỉ cần cẩn thận một chút thì mọi người sẽ đều dễ chịu với cô thôi.
Thư được về nhà sớm hơn dự kiến, nhiệt độ xuống thấp hơn bình thường. Sắp tết rồi! Thư ngẩng đầu nhìn trời đêm. Và giờ thì cô vẫn ở một thành phố xa lạ khác, hằng ngày làm công việc nhàm chán và đi về một mình. Cũng may trước giờ cô đã quen cô độc, nếu không sẽ tủi thân chết mất.
Đang đứng lặng thì một người va vào cô từ phía sau khiến cả cô và hắn ngã lăn ra. Từ đằng sau có tiếng kêu thất thanh:
- Cướp, cướp!
Như hiểu ngay ra vấn đề, Thư liền ôm chầm lấy tên cướp đó, còn hắn thì vội vàng gỡ cô ra.
- Cô điên à? - Hắn rít lên.
Thư bặm môi, cố gắng ôm thật chặt. Từ đằng xa cô đã nghe thấy tiếng người lao nhao và tiếng bước chân chạy lại gần.
- Đừng hòng chạy thoát.
- Buông ra!
Tên cướp đấm vào Thư, cô nghiến răng chịu đau. Hắn bị đẩy đến đường cùng, liền rút con dao bấm ra đâm mạnh vào bụng cô. Do lớp quần áo quá dày nên hắn lấy hết sức rút ra đâm vào thêm ba lần nữa. Lúc này Thư mới cảm thấy da thịt mình bị thứ gì đó xiên qua.
- Chết đi! - Hắn rít lên.
Thư đau đến mức hai tai lùng bùng, cả cơ thể nhũn ra nhưng cô vẫn cố gắng ôm lấy hắn. Cô cố gắng nói:
- Người chết là mày đó thằng khốn.
Vài người đàn ông chạy lại tóm lấy tên cướp, họ phải gỡ tay Thư ra mới được. Cô đã bị thương, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười. Do mặc quần áo tối màu nên khó nhìn thấy máu. Thư quỳ ở trên đất, nhìn người phụ nữ bị mất đồ chạy đến đánh liên tiếp vào người tên cướp. Cơn đau quặn lên khiến cho Thư không dám cử động mạnh.
Trước khi ngất đi, Thư vẫn kịp nhìn phía bên kia đường. Có dáng người quen thuộc đứng đó, anh không nhìn thấy cô thì phải. Cô vươn tay ra, cố gắng gọi anh mà môi chỉ mấp máy được những hơi thở nặng nhọc. Tại sao ngay cả lúc sắp chết cô cũng nghĩ về anh, cô thấy dáng hình anh rõ ràng đến như vậy? Chẳng lẽ cô đã yêu thật rồi sao?
Điều này còn vô lý hơn cả cuộc đời cô. Không ngờ cô lại có thể dễ dàng bị anh đánh gục đến vậy.
Ở thành phố mới, Thư nhận được nhiều tình cảm của mọi người, điều đó làm cô dễ chịu nhưng đâu đó vẫn là một sự xa lạ và cô liêu. Người mà Thư nhìn thấy trước khi ngất đi có phải là Khả? Cô đã yêu anh? Và liệu rằng Thư có an toàn qua khỏi kiếp nạn này?