Thư Vãn hiểu ra, cô gật đầu nói: "Cám ơn."
Nhìn cô khách sáo khiến Cố Cảnh Thâm có chút không thoải mái.
Thư Vãn không nhận ra sự khác thường của anh ta, cô ngước mắt hỏi: "Cố tổng, kết quả buổi đấu thầu thế nào?”
Chiều hôm qua cô không đến hiện trường nên không biết kết quả cuối cùng.
Cố Cảnh Thâm lạnh nhạt trả lời: "Cố thị trúng thầu rồi.”
Thư Vãn nghe được kết quả này có chút kinh ngạc.
Quý Tư Hàn sao lại không giao quyền khai thác cho Ninh thị?
Ninh đại tiểu thư không phải là ánh trăng sáng của hắn sao?
Cô không nghĩ ra nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thản nhiên nói với Cố Cảnh Thâm một câu: "Chúc mừng.”
Cố Cảnh Thâm không thích bộ dáng khách sáo xa cách của cô.
Anh ta định mở miệng nói gì đó rồi lại cảm thấy mình không có tư cách.
Anh ta đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, tiến lên hỏi: "Có đói không?”
Thư Vãn lắc đầu, khi cô nhìn xuống người lại phát hiện quần áo của mình đã bị thay.
Cô dùng ánh mắt hoài nghi, khiếp sợ quét trên người Cố Cảnh Thâm.
“Là nữ giúp việc giúp cô thay đồ.”
Nhận được ánh mắt hiểu lầm của cô, Cố Cảnh Thâm vội vàng mở miệng giải thích.
Thư Vãn nghe được là nữ giúp việc giúp mình thay quần áo, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô có chút mất tự nhiên liếc nhìn Cố Cảnh Thâm, "Tôi xin lỗi.”
Cố Cảnh Thâm khoát tay, dịu dàng nói: "Cô hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.”
Anh ta nói xong câu đó, Thư Vãn cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Cô cảm thấy hiện tại mình nên đứng dậy rời khỏi nơi này, nhưng chân của cô...!
Cô đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào để Cố Cảnh Thâm đưa mình về thì thấy anh ta nhàn nhạt gọi một tiếng.
“Thím Lý.”
Một người phụ nữ trung niên khoảng 40 hoặc 50 tuổi bước vào bưng trên tay là đĩa thức ăn.
Dáng người phụ nữ này có chút mập mạp, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn rất hiền lành.
Sau khi thím Lý đặt đĩa thức ăn lên bàn, xoay người cười nói với Thư Vãn: "Vị tiểu thư này, tôi cũng không biết cô thích ăn cái gì nên tôi đã chuẩn bị một ít bữa sáng cho cô theo khẩu vị của tiên sinh.
Cô ăn chút gì lót dạ trước, chờ giữa trưa tôi sẽ làm cho cô chút đồ ăn ngon.”
Lòng tốt của thím Lý khiến Thư Vãn không được tự nhiên, thoáng hạ giọng xuống một chút: "Cảm ơn.”
Thím Lý khoát tay áo: "Không cần khách sáo.”
Thím Lý nói xong, xoay người đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
Thư Vãn cảm thấy thím Lý có lẽ đã hiểu lầm gì đó, vì