Sau khi dùng xong bữa sáng, Thư Vãn vất vả thay lại quần áo của mình.
Ngày hôm qua cô đi tham gia đấu thầu, cô mặc một bộ vest chuyên nghiệp và chiếc quần rộng thùng thình, chỉ để che đi đôi chân sưng tấy của cô.
Sau khi cô thay quần áo xong, Cố Cảnh Thâm lại đi vào.
Cô đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào để anh ta đỡ mình xuống lầu.
Anh ta dường như là nhìn thấu tâm tư của cô, trực tiếp đi tới xốc chăn của cô lên rồi ôm ngang cô.
Thư Vãn sửng sốt, anh ta lại lạnh nhạt nói: "Nếu như cô có thể tự đi, sẽ không để tôi đưa về.”
Một câu nói của anh ta đâm thủng tâm tư nhỏ bé của Thư Vãn, khiến cô có chút không được tự nhiên, cúi đầu.
Người phụ nữ trong lòng anh ta rất nhẹ, trên mặt cũng lộ ra vẻ ốm yếu, nhìn qua rất yếu ớt.
Dường như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay thân hình tiều tụy của cô.
Nhìn Thư Vãn như vậy, Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên có chút đau lòng.
“Thư Vãn.”
Sau khi anh ta ôm cô ra khỏi biệt thự, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
Thư Vãn ngước mắt nhìn anh, không trả lời lẳng lặng chờ đợi.
Cố Cảnh Thâm trầm mặc một lát, cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi, xin cô đừng có ác cảm với tôi, được không?"
Khi anh ta nói điều này, đôi mắt anh ta long lanh và trong veo không chút tì vết.
Thư Vãn nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng nhìn thấy một chút diễn xuất trong mắt anh ta, lại chỉ thấy trong mắt tràn đầy chân thành.
Cô nhíu mày không dám tin hỏi: "Anh...!thật sự mất trí nhớ?”
Cố Cảnh Thâm gật đầu: "Tôi đã cố gắng khôi phục trí nhớ, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy đầu đau không thôi.”
Đặc biệt là mỗi khi nghĩ đến cô, đầu lại càng đau hơn.
Tựa như đại não của anh ta đang ngăn cản anh ta nhớ lại chuyện có liên quan đến Thư Vãn.
Anh ta không biết tại sao lại như vậy, chỉ biết mỗi lần nhìn thấy cô tâm tình của anh ta sẽ không thể khống chế được mà khó chịu.
Lúc trước khi mất trí nhớ, anh ta không có cảm xúc như vậy.
Nhưng lần này gặp lại, loại cảm xúc nói không rõ này lại